Hai ba tuổi, đi ăn lẩu với các chị làm cùng, chị mới hỏi trong số mấy
đứa đã đứa nào có người yêu hay chưa. Đứa nào cũng lắc, chị thốt lên
đầy cảm thán:
“Sao còn chưa yêu nữa? Muộn rồi!”
Chị bên cạnh nói thêm:
“Sinh viên mà không yêu, phí cả tuổi trẻ ra em!”
Đứa nào đứa ấy mặt bần thần, tần ngần. Phí thật. Quá lãng phí!
Tuổi trẻ ấy mà, được thỏa sức mà yêu, được thỏa sức mà vẫy vùng. Cho
đời thèm thuồng một cái nắm tay, cho đời thèm thuồng một nụ hôn mê đắm.
Cứ yêu cho hết cái khoảng nhiệt thành trước khi tuổi trẻ đi qua. Chỉ còn
lại. Một mớ trống rỗng đầy lý thuyết!
Tuổi trẻ ấy mà, yêu không toan tính thiệt hơn, yêu chân phương là
rung động, là chở che và bao bọc lẫn nhau. Là thích, là say, là đắm
đuối! Sau tuổi trẻ rồi, yêu không chân chất mong nhớ giận hờn như thế
nữa đâu. Yêu là phép tính, là cân đo đong đếm thiệt hơn. Thậm chí, yêu
là có thời hạn để dành!