Tinh Dầu Online Fanpage

Showing posts with label Tổng hợp. Show all posts
Showing posts with label Tổng hợp. Show all posts

Mối tình mai anh đào

(Web thú vị - Truyện ngắn) -  Đà Lạt mùa mai anh đào nở. Những cánh hoa mỏng manh rơi nghiêng nghiêng bên vệ đường. Những tà áo dài vô tình dẫm lên hoa làm những bông hoa vương vương không chịu rời chân những người thiếu nữ. Sắc trắng của tà áo dài, sắc phớt hồng của loài hoa và cả sắc buồn miên man của thành phố tình yêu như nhắc ta về một thời không xa lắm, nhưng không dễ nào quên của một người.



Mười lăm năm về trước nó là một anh chàng khù khờ đầy hoài bão. Nó trúng tuyển vào khoa Sư phạm toán của ngôi trường đẹp nhất Đông Nam Á. Nó biết thế bởi nó thấy ti vi nói nhiều về Đà Lạt và Đại học Đà Lạt. Giờ đây, nó đang trên đường đến với một môi trường vừa đẹp, vừa mộng mơ vừa thơ vừa thực là môi trường sinh viên. Khi chia tay lên xe ở quê, anh trai nó có nói "Tao thấy mày chỉ là con gà tây, thôi! Lo mà học đi em! Đừng để con gái Đà Lạt hớp hết hồn đó!". Xe vào đến trung tâm thành phố Đà Lạt thì nó cũng chưa ngừng nghĩ về câu nói của anh trai nó. Nó đưa mắt nhìn xung quanh từ ô cửa kính nhỏ. Đôi mắt như dò xét xem lời anh trai của nó có đúng không? Cảnh vật thật hữu tình! Không khí thì mát lành. Con gái Đà Lạt ư? Vừa e ấp, vừa thẹn thùng như những bông hoa trinh nguyên mọc bên vạt cỏ. Đôi mắt to tròn như chứa trong đó cả hồ Xuân Hương đầy thơ mộng. Tà áo dài được choàng bên ngoài bằng một chiếc áo len duyên dáng. Nó nhìn mà lòng xao xuyến! Nó chậc lưỡi! Chắc anh mình sai rồi!


Hôm đó, Đà Lạt vào mùa mưa. Nó về đến căn gác trọ của người quen vào tầm chiều chiều. Nó nằm trên căn gác nhỏ mà lòng buồn tê tái. Quê nó cũng có lúc buồn nhưng không buồn bằng thành phố sương mù này. Nó bật đài Cassette lên, nghe đến đoạn nhạc của bài hát: "Đà Lạt thương mến, đã ghi trong lòng tôi – Biết bao nhiêu buồn vui lúc trao thân vào đời", lòng nó dường như muốn rơi lệ. Nó thầm hỏi? Tại sao người nhạc sĩ lại có câu hát tài hoa như vậy
Thế rồi, thời gian thấm thoát thoi đưa. Dần dần nó cũng quen được với môi trường và con người Đà Lạt. Những buổi học trên giảng đường đầy thú vị. Nó kết thêm được những người bạn cùng khóa trong đó có một anh người Đà Lạt. Anh bạn này có lần hỏi nó "Mày biết Đại học Đà Lạt là gì không?" Nó ngớ người chẳng hiểu. Anh bạn nháy đối mắt tinh nghịch rồi trả lời "Đại học Đà Lạt có nghĩa là Học lại là đạt" đó! À thì ra là vậy! Nó phá lên cười!

Đại học Đà Lạt thời đó chia thành nhiều chương trình. Có những môn học mà các chuyên ngành học chung với nhau. Chính vì thế ngành học của nó còn được kết thân với nhiều người khác ngành như ngành văn, ngành sử, ... Thật thú vị! Vào đúng mùa hoa mai anh đào nở, nhà trường tổ chức cho hai chương trình toán và văn giao lưu với nhau. Nó là ban cán sự lớp nên được họp mặt với lớp của em. Em là lớp phó lớp văn còn nó là lớp trưởng lớp toán. Hai ban cán sự lớp lên lịch và họp với nhau để bàn chuyện cho hai lớp đi du lịch chung ở một địa điểm trong thành phố. Đến buổi họp cuối cùng thì một thành viên ban cán sự lớp của em bị ốm nên mọi người quyết định đi đến nhà trọ để thăm. Nhà trọ thành phố Đà Lạt bao giờ cũng vậy! Khác với Sài Gòn tấp nập thì chủ trọ bao giờ cũng cung cấp cho người trọ gối và chăn, màn. Người bạn bị ốm của em ở trọ trên một căn gác trọ không lấy gì làm rộng rãi. Tất cả ban cán sự lớp đều ngồi trên chiếc giường đơn sơ. Nó được ngồi cạnh em. Đà Lạt lạnh, mọi người cùng phủ lên mình chiếc chăn bông duy nhất của gia chủ. Bỗng vô tình thôi tay nó ... chạm vào tay em dưới tấm chăn. Lạ kì sao, em vẫn để yên đôi tay mềm mại trong tay nó. Cái cảm giác lần đầu được nắm tay người con gái bao giờ cũng khó quên. Cảm giác đó là gì nhỉ? Phải chăng thật mát lạnh và tê đầu lưỡi như món kem trong một trời đầy nắng? Lâng lâng và rạo rực thân tơ của một mùa xuân thì? Hay bần thần và nhiều cảm xúc của một chàng họa sĩ? ... Nó cũng nói chuyện này, chuyện kia với mọi người nhưng bàn tay nắm tay em thì không hề rời xa. Nó ngồi chơi được khoảng hai tiếng thì ra về. Đường về trời lúc đó có trăng. Chị Hằng đang vươn mình tỏa bóng xuống hồ Xuân Hương. Chị thả làn tóc mềm xuống đồi Cù thơ mộng. Đà Lạt là trăng hay trăng là Đà Lạt? Đà Lạt quyện vào trăng, quyện vào hương thơm nhè nhẹ của hoa mai anh đào? Nó không biết! Bởi tay nó đang nắm chặt tay một người con gái.

Thế là nó đã yêu! Tình yêu của thời sinh viên đầy thi vị. Những buổi học trên giảng đường, những ngày đạp xe chở nhau đi trên con đường xung quanh hồ Xuân Hương. Những nụ hôn đầu đời gửi trọn cho hồ Xuân Hương. Hồ Xuân Hương mơ màng tỏa những làn sương nhẹ vào buổi sáng và trút cơn hờn giận sương giá vào buổi chiều. Những bản nhạc Trịnh Công Sơn phát ra từ tiếng chiếc đầu đĩa nghe êm êm dịu dịu. "Ngày mai em đi – Biển nhớ tên em gọi về". Ở quán cà phê Nghệ Sĩ nằm ven đường dẫn xuống bùng binh chợ Đà Lạt có hai cây mai anh đào đang thời khoe nhụy. Những cánh hoa đang chào đón lũ ong, lũ bướm đến với mình. Trời vào xuân, sắc trời như bừng tỉnh sau một giấc ngủ nhẹ nhàng. Trời đẹp và em thật đẹp! Em có vẻ đẹp hoang sơ của bông Dã Quỳ nhưng cũng không quên pha lẫn nét đằm thắm thùy mị của loài hoa Păng–xê. Mái tóc huyền thả xuống ngang vai. Đôi mắt long lanh như đôi mắt nàng Mona Lisa của danh họa Leonardo da Vinci. Chiếc áo khoác mỏng manh đang vờ che bộ ngực hơi phồng của một mùa xuân chín. Má lúm tiền duyên dáng trên đôi má ửng hồng đặc trưng của người con gái Đà Lạt. Nó nhâm nhi tách cà phê và trò chuyện với em. Nhà em làm rẫy cà phê. Em kể cho nó về mùa hoa cà phê nở, về những lúc làm vườn bắt gặp cả rắn lục trên cây. Em thích nhất và cũng cực nhất là mùa hoa nở. Đó là thành quả cho những tháng ngày lao động sắp đến thời kì thu hoạch nhưng vào lúc này thì cà phê cần tưới nước nhiều nhất. Nếu không tìm ra được nguồn nước thì cây không thể kết trái được. Những vất vả đối với em làm nó như thấu hiểu hơn về mảnh đất cao nguyên đầy nắng gió này.

Nếu dòng đời cứ như làn mây trên đỉnh núi Langbiang trôi chầm chậm thì chắc là sẽ không có chuyện tình "Đồi thông hai mộ". Nhưng không! Ngày nọ, nó đang học trên giảng đường thì nó nhận được tin nhắn của em nhờ người bạn nói dùm là em phải về quê. Bố em đang bị bệnh. Bệnh tình nặng lắm. Nó nghe với vẻ đầy lo lắng. Nó không biết làm sao có thể giúp được em. Nhà nó cũng không phải khá giả gì, cũng thường thường bậc trung. Nó gửi qua tài khoản cho em một số tiền nhỏ và nhắn qua email rằng "Em cứ chăm lo cho bố đi nhé! Anh đợi!". Một tháng, hai tháng, rồi nhiều tháng nó gặp em qua email. Càng về sau lá thư điện tử đến tay nó càng thưa thớt. Một hôm nó nhận được email cuối với nội dung rất ngắn

Anh à!
Em và gia đình giờ hiện đang hết sức khó khăn. Mẹ còn phải nuôi hai em của em ăn học. Rẫy cà phê gia đình cũng đã bán đi để chữa bệnh cho ba. Em đã nghỉ học. Mẹ em đã mai mối em cho anh bác sĩ gần nhà. Anh bác sĩ hứa là sẽ cho tiền để ba em chữa hết bệnh và nuôi các em em ăn học. Chúng em sắp làm đám cưới rồi. Dù rất yêu anh nhưng em không thể không làm tròn chữ hiếu. Mong anh thông cảm và hãy quên em đi!

Nó bàng hoàng và rụng rời chân tay. Vết thương lòng đầu đời là đây ư? Nó không hề oán trách em mà chỉ oán trách nó tại sao nó không thể lo được cho em. Lòng nó cay đắng và chua xót vì không có đủ tiền bạc để đưa em về bên nó. Nó tự anh ủi bằng câu mà anh nó hay dạy "Có phải mình muốn cái gì cũng được cái đó đâu!".

Hôm nay xuân đang về. Nó đang ngồi ở quán cà phê Sài Gòn Phố. Lòng nó buâng khuâng, thầm hỏi "Chắc Đà Lạt mùa này, mai anh đào lại nở? Những cánh mai đào vẫn rung rinh nghiêng trước gió và vương mình theo những gót hài của người thiếu nữ?" Bên tách cà phê đắng nó chợt được nghe lại bản nhạc của Trịnh Công Sơn "Ngày mai em đi – Biển nhớ tên em gọi về". Biển gọi được em về nhưng nó thì không! Nó chôn chặt mối tình đầu vào tim để cứ mỗi độ xuân về nó lại đem ra hong – mối tình mai anh đào.

Nguyễn Ngọc Giang, Sài Gòn ngày 13/02/2014

19+ câu danh ngôn tình yêu hay nhất

Web thú vị - Tuyển tập những câu danh ngôn tình yêu hay nhất.


1. Loss leaves us empty - but learn not to close your heart and mind in grief. Allow life to replenish you. When sorrow comes it seems impossible - but new joys wait to fill the void.
Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng - nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy để cuộc đời đổ đầy lại bạn. Dưới đáy u sầu, dường như điều đó là không thể - nhưng những niềm vui mới đang chờ đợi để lấp đầy khoảng trống.

Bạn là một cái cây cho người khác


(Web thú vị - Truyện ngắn) - Thuở xưa, có một người đàn ông không làm được điều gì to tát cả, không có tiền và chán nản. Một đêm, ông ta cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm và đi đến một vực thẳm sửa soạn nhảy xuống.




Thẩm vấn tội phạm Thực tế không giống phim

(Web thú vị - Kỳ thú đó đây)Công việc không hề đơn giản như những bộ phim hình sự mà các bạn vẫn xem.

Cảnh tượng tra vấn nghi phạm có lẽ đã quá quen thuộc với các fan hâm mộ thể loại phim hình sự. Đẩy trí tưởng tượng đi xa một chút, có lẽ bất cứ ai cũng có thể buộc một tên tội phạm phải khạc ra lời cung. Trừng mắt dọa nạt, gào vào mặt hắn rằng dấu vân tay của hắn vung vãi khắp nơi trên hiện trường, và bingo! Hắn buộc phải thú nhận mọi việc.
Bạn có sự tự tin, bạn có khả năng sáng tạo, bạn dễ dàng đọc vị đối phương, nhưng chừng đó là chưa đủ để bạn có thể lấy lời khai từ bất cứ tên tội phạm nào. Thanh tra thẩm vấn là những người được đào tạo chuyên nghiệp ở lĩnh vực tâm lý xã hội, và họ có sẵn cho mình hàng tá những chiến thuật để moi lấy lời khai từ phía đối phương.

Đánh cắp trái tim em một lần nữa đi anh

(Web thú vị - Tình yêu) - Đừng lén nhìn em từ xa và trông gửi người ta quan tâm em như thể anh là người lạ. Sao phải đứng nhìn kẻ khác thương hộ người mà mình vẫn yêu?
Anh còn định đứng ngoài cuộc sống của em đến bao giờ nữa? Anh còn muốn chúng ta là người xa lạ của nhau đến khi nào nữa?
Về chạm lại em lần nữa đi anh…
Chẳng phải anh vẫn còn yêu và em thì rất nhớ? Chẳng phải ai trong chúng ta cũng đều phải bước qua những khoảng trống đầy bỡ ngỡ khi không còn nhau nữa đó hay sao?
Đừng bỏ đi như thể anh rất vô tâm. Đừng cố tỏ ra mình hững hờ với những kỷ niệm xưa kia ta từng có. Đừng chối bỏ em ra ngoài một nửa cuộc sống mà anh đã từng xem là hạnh phúc. Em vẫn không tin đâu!
Cuộc tình nào cũng có những đoạn cần cả hai phải vững bước, kiên tâm. Chẳng nhẽ tất cả những gì đã có cùng nhau không đủ để níu giữ một bàn tay. Chẳng nhẽ thứ tình yêu đã xây đắp bấy lâu nay chỉ là những niềm tin chòng chành, nhanh gục ngã. Anh – bờ vai vững chãi của em sau bao bộn bề sóng gió, giờ đã vội vã lung lay và đành lòng để em lại một mình mà vẫn cứ thế bước đi?

Chúng ta nghèo đến mức nào?

(Web thú vị - Truyện ngắn) - "Chúng ta phải trả tiền để mua đèn trong nhà còn họ thì có cả bầu trời sao vào buổi tối. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân mà họ có cả chân trời. Cảm ơn cha đã cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào."


Một ngày nọ, người cha giàu có quyết định đưa con trai mình tới vùng ngoại ô để xem người nông dân ở đây có thể nghèo đến mức nào. Họ đến một nông trại yên bình thuộc diện nghèo nhất nhì vùng và trả một ít tiền để thuê nhà trọ. 

Khi về đến nhà, cha nhìn con trai mỉm cười và hỏi: "Chuyến đi như thế nào hả con?" - Người con rạng rỡ trả lời: "Thật tuyệt vời bố ạ!"
-Bây giờ con có thể hình dung ra rằng một con người có thể nghèo đến mức nào rồi chứ?
-Vâng ạ.
-Thế con học được gì từ chuyến đi?
Người con hồ hởi đáp: "Con nhìn thấy rằng chúng ta có một con thú cưng, còn họ thì có nhiều chó, lợn, gà thật vui vẻ. Chúng ta có một bể bơi nhỏ xíu trong vườn, còn họ thì có cả dòng suối, sông thật lớn. Chúng ta phải trả tiền để mua đèn trong nhà còn họ thì có cả bầu trời sao vào buổi tối. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân nhưng họ thì có cả chân trời."
"Chúng ta có một mảnh đất nhỏ để xây nhà mà sống, còn họ có những cánh đồng rộng mênh mông. Chúng ta phải mua rau và cây cảnh, còn họ tự trồng được. Chúng ta phải xây những bức tường bao quanh tài sản của chúng ta để bảo vệ chúng ta, còn họ có những người bạn bảo vệ nhau. Cảm ơn cha vì đã cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!"
Nhiều khi, chúng ta vì quá trông chờ vào những điều mới mà quên mất những gì mình đang có. Có nhiều thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác, phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều mình đang có, dù rằng chúng rất nhỏ nhoi.

Cảm ơn anh đã ‘đá’ em!

(Web thú vị - Truyện ngắn) Vào một ngày nhiều nắng như mọi ngày, quen tay click vào trang Facebook quen thuộc, nhưng bây giờ đã không còn là “friend” nữa rồi. Anh đã hủy kết bạn ngay sau khi cãi nhau và chia tay với em.

Thật kỳ lạ, con người ta cứ chia tay là nhất quyết muốn mọi thứ không còn dính líu gì nữa, kiểu như cạn tình cạn nghĩa. Không biết trên cái thế giới ảo ấy, anh có lân la làm quen, bắt chuyện, hò hẹn và yêu đương những cô gái khác nữa hay không.

Có một thời em cũng ngây thơ, vụng dại như thế. Cứ tưởng như lời thề non hẹn biển, lời yêu thương của anh là duy nhất, chỉ duy nhất một mình em thôi. Rồi những tháng ngày qua, em đã lấy tình yêu đó làm động lực sống, động lực để cố gắng, động lực để đứng dậy sau những khó khăn, vấp ngã.

Nhưng rồi một ngày, cũng chính tình yêu ấy khiến những tin yêu của em vỡ ra thành trăm mảnh. Anh có biết cái cảm giác khi nghĩ rằng mình thật may mắn vì có tình yêu của anh, nhưng rồi phát hiện ra cũng có những người may mắn khác nắm trong tay tình yêu của anh cùng lúc đó?

Cảm ơn anh đã “đá”em, để em biết được tình yêu của anh dành cho em chỉ là những lời ngọt nhạt đầu môi. Để em biết được trong cuộc đời này cứ tưởng thất tình là không sống nổi, là đau đớn nhất, nhưng nhờ có điều đó, em còn nhận ra xung quanh mình còn bao nhiêu người quan tâm, lắng lo, mong cho em luôn sống vui và hạnh phúc.

Cảm ơn anh đã “đá” em, để em biết được phản bội là điều gì đó cũng vô cùng bình thường của một kẻ đa tình. Phản bội cũng như khi một đứa bé vứt đi món đồ chơi mình đã từng yêu thích, cho dù món đồ chơi đó có đau buồn lắm, nhưng chắc chắn rồi cũng sẽ vượt qua được, phải không?

Cảm ơn anh đã “đá” em, để em biết em không thể sống mãi trong tòa lâu đài ảo tưởng mà mình xây nên, cũng không còn chịu sự lừa dối của một người đàn ông không yêu mình. Sự bất hạnh nhất của một người có lẽ là khi ở bên cạnh một người nhưng trái tim người ấy không thuộc về mình. Và em cảm thấy may mắn vì anh đã rời xa em.

Cảm ơn anh đã “đá” em, để em biết mình có thể đủ bình tĩnh và chấp nhận mọi chuyện như điều hiển nhiên. Để em biết yêu bản thân mình hơn và biết rằng đâu đó trong cuộc đời này vào ngày mai sẽ có người thương yêu em thực sự, người khiến em có thể cảm thấy an toàn, cảm thấy được chở che và cảm thấy mình là người duy nhất của họ.

Cảm ơn anh đã “đá” phăng em ra khỏi đời anh, dù sau này có gặp lại hay không, thì em vẫn cảm ơn người đã từng đi chung cùng em một quãng đường, người để em yêu và để em tự biết hàn gắn vết thương của lòng mình.

Bị “đá” rốt cuộc cũng đau, nhưng đau hơn là thấy mình cứ nằm đấy rồi khóc lóc, rồi thương tiếc mối tình xưa. Em sẽ không thế, không ngoảnh đầu lại để nuối tiếc, mà chỉ ngoảnh đầu lại để mỉm cười vì mọi thứ đã qua…

Anh chưa từng yêu em, phải không ?

(Web thú vị - Truyện ngắn) Tình yêu ấy của anh, vô tình hay cố ý, đã gây ra cho em quá nhiều vết thương rồi. Và em không thể tiếp tục thuyết phục chính mình, để lại tin anh thêm một lần nào nữa…

Có rất nhiều người lấy tình yêu ra làm cái cớ mỗi khi lừa dối nhau, và rồi cũng có rất nhiều người vì tin vào lý do đó để tha thứ cho sự giả dối, để vui lòng chấp nhận hoặc cố thuyết phục bản thân phải chấp nhận, với một hy vọng duy nhất, rằng đối phương thật sự yêu mình.

Thế nhưng nào đâu phải như vậy? Đã yêu nhau, làm sao có thể dối gạt nhau?

Bởi vì mọi sự lừa dối đều giống như là phản bội, vừa phản bội lòng tin của đối phương, vừa làm tổn thương sâu sắc đến người ấy. Sao có thể gọi là yêu, khi khiến người mình yêu chìm trong đau khổ của cảm giác bị lừa gạt, để rồi vô trách nhiệm nói rằng, vì yêu nên mới lừa dối?

Vậy thì rốt cuộc chuyện tình cảm là gì? Là yêu thương, hay chỉ là dối gạt nhau?

Anh à, em luôn muốn tin tưởng anh. Vì cho rằng khi đã quyết định yêu nhau, cần phải dành cho nhau niềm tin như là một lời hứa hẹn, như là một sự trân trọng đối phương. Ấy vậy mà tại sao hết lần này đến lần khác anh lại lừa dối em như vậy? Cũng vì yêu em sao?


Một, hai lần thì có thể tin, nhưng quá nhiều lần thì làm sao có thể hả anh?

Phim 18+ đang vượt tầm kiểm duyệt

(Web thú vị) - Chỉ một tuần sau khi phát hành trên YouTube, bộ phim sitcom (situation comedy - phim hài kịch theo tình huống) được cho là đầu tiên của Việt Nam gắn mác "18+" đã hút tới trên 1 triệu lượt người xem.

"Căn hộ số 69" đề cập tới những vấn đề về tình dục, sinh lý và tình yêu của những người trẻ tuổi sống ở thành thị. Ngay từ tập đầu tiên, bộ phim đã xuất hiện nhiều hình ảnh "nóng" (khỏa thân, sờ bóp ngực...), bên cạnh nội dung nhạy cảm, đã gây những phản ứng trái chiều. Một cho đây là thể loại phim mới, có cái nhìn cởi mở, một chỉ trích cho rằng phim lạm dụng hình ảnh "nóng", bên cạnh đó các tình huống vừa thô vừa phô, thậm chí là không phù hợp với văn hóa Việt Nam.


Ngộp thở trước vẻ đẹp nóng bỏng của Trương Hinh Dư

(Web thú vị) - Vai diễn Tiêu Thục Phi của Trương Hinh Dư hứa hẹn sẽ gây tranh cãi và khiến khán giả “vừa thương vừa giận”.
Phim truyền hình cổ trang gây chú ý Võ Tắc Thiên do công ty của Phạm Băng Băng và nhiều tập đoàn giải trí lớn Hoa ngữ hợp tác sản xuất hôm nay vừa tung ra những hình ảnh cực kì nóng bỏng của nữ diễn viên Trương Hinh Dư.
Trong loạt ảnh, người đẹp táo bạo của làng nghệ Hoa ngữ thực sự khiến cánh mày râu ngất ngây bởi vẻ đẹp “nhẹ tựa hồng nhạn, mềm tựa du long” khi vào vai tuyệt thế mĩ nhân Tiêu Thục Phi.



Ta sẽ tập quên em

Web thú vị – Người ta thường nói bất kỳ một mối quan hệ nào đó tồn tại thì chắc chắn đó là duyên, nhưng ở bên nhau được hay không thì còn chờ ở phận.

Hai chữ duyên – phận trước đây anh không hiểu hết, nhưng giờ anh đã biết rồi. anh biết em với anh chỉ là có duyên mà gặp được nhau, nhưng chúng ta… Không có phận để ở bên nhau.

Ngày em hết yêu anh

Web thú vị - Người ta nói thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất để quên một người. Nhưng đối với em, để quên anh, thời gian cũng trở nên vô dụng. Hơn tám năm quen anh, có phải cần tám năm nữa để quên anh? Đến lúc ấy có lẽ em đã trở thành một bà cô già khó tính, anh sẽ nhìn em và cười, nụ cười dành cho kẻ đáng thương hại. Bởi vì em chỉ yêu một người khác khi em đã quên được anh.



Vai diễn cuộc đời

Web thú vị - Bạn có bao giờ muốn bước ra ngoài đường vào một đêm mưa gió? Hay chỉ vì miếng cơm, manh áo của người bạn yêu thương mà bạn bất chấp sức khỏe của mình để không ngại dầm mưa, dãi nắng? Có lẽ thật khó đối với những ai chưa làm cha, làm mẹ.
Tôi gặp chú vào một ngày mưa bão Sài Gòn. Đó là lúc tôi vội vàng chạy từ trạm xe bus về khách sạn để gặp người thân từ quê lên. Nhưng cơn mưa quá lớn níu chân tôi lại một quán nhỏ bên đường. Nói là quán nhỏ, nhưng nó đơn giản chỉ là một cái bạt được cột vào bốn thanh gỗ đủ cao hơn đầu người, sau đó chống lên cho khỏi ướt xe hũ tíu. Phải, đó là một quán hũ tíu vỉa hè. Tôi sẽ chẳng quan tâm tới những bác bán hàng hay mấy cô mặc áo mưa đẩy xe đi dưới mưa lạnh buốt nếu như không được nghe câu chuyện của những mảnh đời cơ cực ấy.
- Anh Dư, chân đau sao không nghỉ ở nhà mà còn đẩy xe đi bán làm gì hả anh? – Một cô dáng người to lớn nói với về phía bác mặc áo mưa đẩy xe bán bánh.
- Sao mà nghỉ được cô Hai, thằng Út nhà tôi nó đang sốt, cố đêm nay để đưa nó đi truyền chai nước. Nhưng mưa bão thế này thì… – Bác ấy vuốt mặt, gạt đi những giọt nước mưa buốt lạnh.
- Vào đây ngồi ăn tô hũ tíu đã anh ạ, cho ấm người rồi đợi trời ngớt mưa lại đi bán. – Một cô nhỏ người đang đứng cạnh nồi nước chan nóng hổi, gọi bác bán bánh vào.
Thuận theo ý tốt của hai người phụ nữ bán hũ tíu, bác bán bánh vào ngồi, nhưng dặn cô chủ quán lấy tô nhỏ và không bỏ thịt, vì sẽ bớt tiền. Một lúc sau tôi để ý thấy tô hũ tíu bưng ra vẫn đầy đủ thịt và chả, bác bán bánh tưởng cô chủ quán nghe nhầm nên định nói, nhưng cô chủ quán đã trình bày trước:
- Em mời anh tô này! Chỗ anh em với nhau, lúc nào con bé Nga nhà em thèm ăn bánh của anh thì anh cứ đưa cho nó một cái là được, anh đừng ngại.
Bác bán bánh gật đầu tỏ vẻ cảm kích lắm. Hơi ấm từ tô hủ tíu bốc lên thơm phức, rồi bác ăn ngon lành sau khi đã nên những gia vị phụ. Vừa ăn bác vừa khen ngon và nghe cô chủ quán kể chuyện:
- Hôm nay ở chỗ này quay phim anh ạ, có vai ông diễn viên cũng bán bánh như anh, nhưng em nhìn không đạt chút nào cả. Kể ra mà lúc ấy anh có ở đây thì anh đóng đạt hơn cả diễn viên nổi tiếng ở Mỹ anh Dư nhỉ?
- Cô cứ đùa, anh diễn mỗi vai diễn cuộc đời mà đã mệt mỏi lắm rồi, làm sao mà so sánh với các diễn viên nổi tiếng.
Rồi tiếng cười vang lên cả một vùng, tiếng cười hòa vào tiếng mưa của những cô bác với ước mơ nhỏ nhoi là hoàn thành vai diễn cuộc đời.

Bài học về giọt nước

Web thú vị - Trong trời đất, vạn vật được sinh ra, tồn tại và vận hành theo một quy luật nhất định. Từ các loài hoa, các loài động vật hay chính con người chúng ta đều không thoát khỏi quy luật ấy.


Nhưng ít ai hiểu được và đang cố gắng thay đổi điều này. Có một câu chuyện mà tôi được nghe Nội kể từ lâu:
“Một hôm phật tổ có hỏi các đệ tử rằng:
- Làm sao để một giọt nước không bị khô cạn?
Các đệ tử loay hoay không biết trả lời, phật tổ phán rằng:
- Hãy trả giọt nước trở về với đại dương.”

Câu chuyện này thoạt đầu mới nghe chắc chắn ít ai suy nghĩ đến hàm ý sâu xa của nó, vì đơn giản đó chỉ là một câu chuyện về giọt nước, mà nước thì ở đâu cũng có, đó là nguồn tài nguyên vô tận của loài người. Nhưng không chỉ như thế, qua câu chuyện, ta cần hiểu rõ hơn về cái nghĩa sâu sắc mà các cổ nhân muốn gửi gắm cho ta.

Người để yêu và người để lấy làm vợ

Hạnh phúc gia đình là sự vun vén từ hai bên, chỉ một sai lầm nhỏ, một quyết định thiếu sáng suốt từ một phía thôi cũng có thể dẫn đến những đổ vỡ không đáng có. Hôm nay, Web thú vị giới thiệu đến các bạn: " NGƯỜI ĐỂ YÊU VÀ NGƯỜI ĐỂ LẤY LÀM VỢ.. ", hãy đọc và cùng suy ngẫm về người chống trong câu truyện này...



Hướng về biển Đông – giữ chặt những gì mình đang có!


Web thú vị - Sáng sớm, khi em đọc trên những trang báo thấy đưa tin về những cuộc mít tinh để một lần nữa khẳng định Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam, một hình thức đấu tranh trên mặt trận tư tưởng.
Em hỏi tôi:
Chị ơi! Mình có đi tham gia không chị, em đã sẵn sàng rồi chị!
Em thấy mình ở nhà vô ích quá, mình là những người trẻ thì khi Tổ quốc cần mình phải sẳn sàng để xông pha chứ.
Tôi hỏi lại em:
Em lấy thông tin từ đâu để tham gia vào những cuộc mít tinh biểu tình trước lãnh sứ quán Trung Quốc.
Dạ, em lên Facebook thấy mấy người bạn rủ chị.
Tốt hơn sẽ là việc em tập trung cho kì thi cuối kì trước khi có những hành động để chứng minh mình là một người trẻ yêu nước. Hiện nay tất cả công dân Việt Nam muôn người như một đang hướng về biển Đông, khi Tổ quốc lâm nguy thì chúng ta không thể nào thờ ơ được. Nhưng trên tất cả chúng ta nhận thức được mình cần làm như thế nào.

Nhiều tổ chức phản động đã lợi dụng tình hình này để lôi kéo nhiều bạn học sinh tham gia biểu tình bạo động gây ảnh hưởng không tốt đến tình hình chung, chúng ta không thể nào mắc bẫy được, thêm một lý do nữa là những tổ chức phản động luôn nhắm đến tầng lớp học sinh sinh viên để kích động vì chúng thừa hiểu tính tổ chức và hiệu ứng tâm lý lây lan của nhóm tri thức trẻ. Chưa lúc nào cần bình tĩnh như lúc này.
Tôi kể em nghe về người cô của mình đang du học tại anh, cô bảo ngày nào cũng vô đọc và theo dõi từng thông tin một, nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ học tập và nghiên cứu khoa học của mình, để bạn bè quốc tế hiểu hơn về bản chất vấn đề cô chia sẻ những đường link lên trang cá nhân để bạn bè quốc tế rộng đường theo dõi và đánh giá vấn đề một cách khách quan, đó cũng là một trong những cách đấu tranh trên mặt trận tư tưởng và thể hiện tinh thần yêu nước của những người trẻ như chị em mình.
Những ngày qua, các tầng lớp tham gia biểu tình đã có tổ chức rõ ràng được sự quản lý, không thể ngẫu nhiên có những nhóm tự giác tham gia biểu tình, vì có thể sẽ là một trong những hành động phản tác dụng ngược đó em.

Em thấy không, Trung Quốc vừa ăn cắp vừa la làng, chúng làm tàu Việt Nam bị thương rồi sau đó lại bào chữa rằng chúng ta là những người gây sự trước, rõ ràng chúng có những âm mưu rất nham hiểm. Còn ngay tại thời điểm em phải biết nhiệm vụ của mình, quan tâm đến những vấn đề, tình hình đất nước, nhưng không để nó làm sao nhãng việc học tập, tự xây dựng một nề nếp cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trước khi hành động hay làm bất cứ việc gì liên quan đến chính trị em phải cân nhắc thật kĩ và đừng quên bỏ thời gian đọc những trang báo, tham khảo ý kiến của những chuyên gia để tự định hướng cho mình.
Tôi và em, chúng ta đều đang lo lắng cho tình hình đất nước nhưng chúng ta cũng phải biết giữ gìn và xây dựng những gì mình đang có em nhé, hãy tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng và nhà nước. Nhất định  sức trẻ, tinh thần yêu nước và khát khao về một đất nước hòa bình sẽ được đặt đúng chỗ và không ngừng lớn mạnh trong em. Và tất cả chúng ta là những người trẻ yêu nước!
Thảo Cỏ

Đam mê xác chết

(Web thú vị - Truyện ngắn) - Tôi đã nhìn người bạn thân nhất của mình nhảy từ hành lang lớp học xuống. Khoảnh khắc ấy, cả cơ thể đó như hòa lẫn với màu trời hoàng hôn đỏ ối buồn bã đến kỳ lạ. Và đẹp đẽ.

Tôi thường vẽ, vẽ rất nhiều. Không phải những bức chân dung hay phong cảnh, mà là về xác người chết. Đó là thứ hấp dẫn hơn cả.
Tôi không vẽ mắt cho những xác chết đó bao giờ, nhưng dường như chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Chủ nhân của chúng.

Đa phần tôi vẽ bằng sự tưởng tượng là chính, hiếm hoi lắm mới có nguyên mẫu là thật. Mà muốn thế, tôi phải học cả giải phẫu cơ thể sống. Tôi dành nhiều thời gian cho việc này, hơn cảviệc để ý xem vì sao dần dần tôi không có lấy nổi một người bạn.
Mẹ tôi cũng có lo lắng. Bà không thể hiểu nổi con gái bà thấy niềm vui gì từ việc ngắm nghía những xác chết và vẽ chúng chất đầy trong phòng. Nhưng mẹ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Một người đàn ông trung niên giàu có thường bỏ rất nhiều tiền để mua các bức tranh vô dụng ấy. Ông ta không giải thích gì nhiều, treo chúng vào một căn phòng sâu trong căn biệt thự ven hồ màu trắng, mà đôi khi tôi có dịp đến thăm.

 

Nhật Bản cấm chiếu 'Vì sao đưa anh tới'

$pageIn 

(Web thú vị - điện ảnh) – Trong khi 'Vì sao đưa anh tới' đang làm dậy sóng người hâm mộ toàn châu Á thì Nhật Bản đã ra tối hậu thư cấm chiếu phim tại thị trường xứ Phù tang. 


 Trang Tân Hoa Xã đưa tin, bất chấp cơn bão phim Vì sao đưa anh tới của Kim Soo Hyun và Jeon Ji Hyun đang rầm rộ tại châu Á, Nhật Bản đã quyết định cấm các đài truyền hình địa phương của nước này phát sóng bộ phim. Thậm chí đài truyền hình TBS, vốn nổi tiếng “tự do” và thoáng nhất cũng phải chấp hành quy định này.

Nguyên nhân của lệnh cấm không được thông báo nhưng theo tin tức từ truyền thông Hàn Quốc, Nhật Bản tỏ ra không hài lòng khi làn sóng phim Hàn trở nên mạnh mẽ. Phía giới chức Nhật kêu gọi toàn dân tẩy chay phim truyền hình Hàn Quốc, tránh sự xâm nhập về văn hóa.

“ 'Vì sao đưa anh tới' đang là dự án hot của Hàn Quốc trên toàn châu Á và các nhà làm văn hóa Nhật Bản thì không thích điều đó. Họ cần kiểm soát và họ đưa ra thông cáo về việc cấm phát sóng bộ phim này ở Nhật Bản. Người hâm mộ Nhật Bản sẽ chỉ có thể xem phim thông qua mạng internet thay vì truyền hình”, trang Nate ghi lại.

Đây không phải lần đầu tiên, phía truyền thông Nhật Bản ra lệnh cấm phát sóng phim Hàn. Cách đây bốn năm, dự án phim Secret Garden của Ha Ji Won và Hyun Bin cũng bị cấm cửa tại thị trường xứ Phù tang. Một số tin tức cho biết, nguyên nhân sâu xa hơn của vụ việc này là xuất phát từ động cơ chính trị vốn chưa tốt đẹp giữa hai quốc gia.

Hữu Anh

Hai trái tim không cùng nhịp đập

(Web thú vị - Truyện ngắn)  - Rồi một ngày nào đó như Linh vẫn thường mơ trong giấc mộng, sẽ có một người đàn ông đến bên Linh, yêu thương và thực sự hòa hợp với tâm hồn của Linh. 


Những con búp bê biết khóc

(Web thú vị - Truyện ngắn) - Tôi biết thời gian có thể làm thay đổi nhiều thứ, kể cả những lời hứa hẹn. Tôi đã lên 11, nhưng ở cả khối lớp 10, không có ai trông giống Tèo cũng chẳng có Tèo mà tôi quen. Tôi buồn, nhưng người ta nói thời gian cũng chính là liều thuốc hữu hiệu để chữa lành mọi vết thương, tôi đợi vết thương này lành, vẫn đang đợi.