(Web thú vị - Truyện ngắn) - Rồi một ngày nào đó như Linh vẫn
thường mơ trong giấc mộng, sẽ có một người đàn ông đến bên Linh, yêu
thương và thực sự hòa hợp với tâm hồn của Linh.
Noel Sài Gòn. Nắng tràn rực rỡ.
Đang đứng trước cửa Diamond đợi đám
bạn cùng trường Đại học đi chụp hình Noel, Linh bắt đầu cảm thấy hụt
hẫng khi nhận ra mình đến hơi sớm so với các bạn. Hẹn nhau lúc 3 rưỡi,
giờ chúng nó còn chưa xuất phát từ nhà thì mình đã đứng ở đây – không
làm gì cả – ngoài việc nổi bần bật giữa đám đông nhốn nháo chụp hình với
cây thông Noel ở Diamond. Ờ – bảo là nội bần bật cũng phải – màu đỏ
tươi của chiếc sườn xám khiến Linh trông như một cây di động màu đỏ vậy.
Đứng tựa vào thành bồn hoa, miệng đếm “1… 2… 3… 4…” vô tận mãi và ngắm
dòng người đông đúc.
Các couple chụp hình xúng xính, tay dắt díu miệng cười nói rôm rả. Nhìn là biết họ là tình nhân của nhau.
“Nhìn lại mình, Giáng Sinh của tuổi
20, vẫn chưa có người yêu. À mà xém có ấy chứ. Nhưng thôi, có nhiều bạn
như mình âu cũng là hạnh phúc lắm rồi.” Linh tự an ủi mình vậy. “Nhưng
ai cũng có người yêu, có bạn bè đi chung, ai cũng vui vẻ rối rít thế kia
mà mình đứng như tượng đồng đỏ ở đây thế này thì kì quá”, thế rồi cô
nàng lục lọi trong túi xách và tìm một chiếc khẩu trang xinh xắn đeo vào
– nhưng trông không thể ăn nhập hay hợp rơ với chiếc sườn xám màu đỏ
tươi này được. Thôi kệ, che cái mặt cho đỡ tủi thân cô đơn là được rồi.
Vừa đeo khẩu trang xong, ngoành mặt
nhìn sang trái. Tay trái Linh bám chặt vào thành bồn hoa, tay phải loạng
choạng nắm vào váy, Mắt như bị hóa phép khiến hai hàng mi không thể cử
động được. Là Tuấn và Vy. Hai người bạn cũ hồi cấp 3 và những mỗi tình
tay ba dang dở. Thật không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Miệng
lắp bắp và không biết phải nói gì cả. 10 giây! Chỉ mất 10 giây để Tuấn –
Vy băng qua ngay trước mắt Linh và cũng chỉ sau 10 giây ấy, Linh mới
nhận ra là không ai biết sự tồn tại của Linh ở đây cả. Chiếc khẩu trang
bất đắc dĩ có lẽ đã cứu nguy cho Linh khỏi sự biểu cảm của mình trước
mặt tất cả mọi người.
Giờ thì Linh mới cảm nhận được tim
mình như thắt lại và thấy bản thân đáng thương – một chút nào đó. Rút
điện thoại ra, và định nhắn một mẩu tin cho Tuấn: “Chúc bạn đi chơi
Giáng Sinh vui vẻ”. Nhưng không tài nào làm được, vì người ta đã chọn
lựa rồi, nếu có nhắn tin – dù một mẩu tin thôi thì khác nào mình lại lao
vô làm kẻ thứ ba để rồi làm tổn thương chính mình.
Ngay sau đó là những cảm giác và kí ức
thật không dễ chịu chút nào ùa về. Linh không còn tâm trạng nào để đi
chơi cùng các bạn, chỉ còn có thể về phòng, mở những bản nhạc và đắm
chìm trong thế giới giai điệu và kí ức. Xin vậy thôi, lần cuối.
Linh, Tuấn và Vy là bạn học cùng cấp ba, hồi lớp 12, Tuấn thích Vy, Linh lại thích Tuấn… Còn Vy thì không muốn vướng bận đến chuyện tình cảm
nên khước từ tình cảm của Tuấn và chỉ chú tâm vào học hành cuối cấp.
Sau đó thì mọi việc cứ bình thường như chưa có gì xảy ra. Tình bạn vẫn
thắm thiết, trong sáng như ngày nào. Cho đến những ngày đại học, cũng cứ
tưởng mãi là vậy. Tuấn là sinh viên Bách Khoa, Vy là sinh viên ngành
Luật, còn Linh lại đi theo con đường Kinh Tế. Tuy sống chung một thành
phố nhưng chẳng mấy khi Linh gặp được Tuấn. Mà càng lớn, Linh nhận ra là
tình yêu mình dành cho Tuấn
ngày xưa chỉ giống như một cơn gió nhẹ lướt qua trái tim trong suốt dễ
lay động thôi, nhưng giá mà cứ được làm bạn thì tốt biết mấy. Vậy là tuy
không gặp nhau thường xuyên, Linh vẫn muốn dành một sự quan tâm ưu ái
đến Tuấn, vẫn lâu thật lâu lại gửi một tin nhắn tới Tuấn – tin nhắn đầy
sức sống đón chào ngày mới. Hoặc lâu thật lâu lại làm một chầu bánh Flan
– món mà Tuấn thích mê gửi đến cho Tuấn và nhìn cậu bạn ăn ngấu nghiến.
Nhưng mà… nhưng mà Tuấn yêu Vy. Có lẽ vậy, nếu là Linh thích Tuấn thì
sẽ là Tuấn yêu Vy, trực giác Linh mách bảo điều ấy và có lẽ trực giác
của Linh cũng luôn đúng. Nếu chiều nay không phải trực giác âm thầm mách
bảo Linh đeo khẩu trang vào đúng thời điểm đó để tránh sự khó xử cho cả
ba thì là gì?
Những bản nhạc dường như vô tận. Hít
một hơi thật sâu, Linh nhận ra nhạc cũng nghe nhiều, người cũng đã nhớ
và đã tự bảo bản thân chấm dứt với những dòng cảm xúc không đầu không
cuối ấy rồi. Linh phải mạnh mẽ hơn để tiếp tục làm việc chăm và yêu cuộc
sống rực rỡ hiện tại của mình. Rồi một ngày nào đó như Linh vẫn thường
mơ trong giấc mộng, sẽ có một người đàn ông đến bên Linh, yêu thương và
thực sự hòa hợp với tâm hồn của Linh.
Màu đỏ của sườn xám và của màu son quyện với không khí Giáng Sinh ngập tràn muôn nơi. Linh ơi, sống thật rực rỡ vào, nhé!
Tina
+ nhận xét + 1 nhận xét
:ok
Post a Comment