$pageIn
Chương 1: Không Là Mơ
“Chủ mẫu, đến rồi.”Một
tiếng nói cung kính vang lên. Có lẽ bởi vì bóng đêm dày đặc, ánh trăng
quá mờ, nên hình thái nhỏ bé phía trước vừa vặn bị mái hiên chùa và bóng
cây đan vào nhau che khuất, khoảnh khắc này thoạt nhìn hiện lên vẻ rất
âm u.
Phùng Uyển không yên lòng đáp một tiếng, nàng nhíu mày nói:
“Phất Nhi, phu chủ đâu? Mau dẫn ta đi gặp phu chủ. Ơ, nơi này rất an
tĩnh.”
Tỳ nữ Phất Nhi cùng nàng chung sống tám năm vẫn trung thành
tận tâm nghe thấy trong giọng nói nàng không yên, cắn môi nhìn quanh
một hồi bỗng chỉ vào phía bên trái kêu lên vui mừng: “À, nơi đó có đèn,
lang chủ hẳn là ở đó.”
Trong lòng Phùng Uyển gấp gáp, nghe vậy
cũng không nghĩ nhiều, nhấc váy vội vàng chạy vọt đến. Vừa bước vào điện
phủ, nàng liền kêu rõ lên: “Phu chủ? Phu chủ?”
Kêu liền hai tiếng
thì trong điện loáng thoáng vang lên tiếng nam tử thở dốc vì đau đớn.
Trong lòng Phùng Uyển căng thẳng, đưa tay đẩy cửa điện ra, cất bước đi
vào.
Điện phủ rất lớn, tượng thần bằng đất cao lớn nguy nga, đôi
mắt âm u dưới ngọn đèn hiện lên vẻ thương xót nhìn xuống nàng. Phùng
Uyển liếc mắt liền nhìn thấy một dáng người nam tử trẻ tuổi loáng thoáng
quen thuộc nằm dưới tượng thần.
Nàng vội vàng chạy vọt đến trước mặt
rồi quỳ phịch xuống, đưa tay muốn xoa mặt nam tử, tiếng nói hoảng loạn
kêu lên: “Phu chủ, phu chủ?”Đương lúc nàng đưa tay, mới vừa chạm
vào khuôn mặt nam nhân kia thì y bỗng co rúc lại, đột nhiên tung mình về
phía trước, hai tay nhấc lên nhanh như chớp, đồng thời giữ chặt hai bàn
tay nàng.
Y kéo nàng thật mạnh, khiến thân Phùng Uyển không khỏi
ngã vào lòng ngực của y. Chỉ thấy tay phải của nam nhân nắm lấy đai ngọc
của nàng, rồi lại giật ra. Tiếng vải vóc rách toạc vang lên, trong nháy
mắt, đai lưng Phùng Uyển rơi xuống, ngoại bào bị xé rách, da thịt mịn
màng trắng trẻo tỏa ra sáng bóng mê người dưới ngọn đèn.
Không đợi Phùng Uyển kịp phản ứng. Hai tay nam nhân kia đã cùng vung lên liên tục xé thêm vài cái.Chỉ
trong nháy mắt, ngoại bào của Phùng Uyển đã vỡ vụn, dây buộc áo yếm màu
đỏ rơi ra, nam tử nắm trọn lấy nơi no tròn căng đầy kia.
Biến cố
lần này vô cùng bất ngờ, Phùng Uyển hét lên một tiếng rồi khàn giọng
nói: “Ngươi, ngươi không phải là phu chủ.” Khó khăn lắm mới kêu lên vài
chữ này thì miệng của nàng liền bị người phía sau bịt lại. Tỳ nữ Phất
Nhi mà nàng tín nhiệm nhất cất lên tiếng nói rõ ràng phía sau: “Đừng có
sờ nữa, nhanh làm việc một chút.”
Nam nhân trên người cười dâm
đãng nói: “Ngươi gấp cái gì?” Hai tay y cùng di chuyển, xoa nắn thật
mạnh hai bầu ngực một phen, thở dài chậc chậc rồi nói: “Da thịt đẹp,
ngực cũng đẹp! Chậc chậc, trách sao được, thật sự trách sao được.”Y
liền khen vài tiếng, hai tay lôi kéo Phùng Uyển, rồi trở mình ngồi lên
người của nàng.
Tay phải giữ chặt hai tay đang vùng vẫy lung tung của
Phùng Uyển, hai tay y di chuyển không đến vài ba cái đã giật rách nát áo
bào còn dư lại của nàng.Giờ khắc này hai tay Phùng Uyển bị nắm
chặt, hai chân bị đè, tiếng van xin khàn giọng trong miệng cũng bị bịt
lại. Nàng vùng vẫy loạn xạ, nhưng thể lực nhỏ bé mỏng manh làm sao vùng
vẫy được? Chỉ một chút thời gian đã thở dốc, mái tóc đen cũng rối tung
không chịu nổi.Đương lúc này hai tay tỳ nữ đang bịt miệng Phùng
Uyển buông lỏng, vội vàng nhanh chóng núp sau tượng thần.
Tiếng kêu cứu
của Phùng Uyển còn chưa ra khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng ầm thật vang,
cửa thiện phòng đã bị mấy người đụng vỡ rất mạnh. Năm sáu người bay xông
vào.Mọi người cũng bị cảnh tượng này làm sợ ngây người. Mãi
một chốc sau một nữ tử xông nhanh vào, ả tay đấm chân đạp đá văng nam
nhân trên người Phùng Uyển ra, nhanh chóng cởi xuống ngoại bào phủ lên
thêm cho Phùng Uyển, sau đó nắm lấy mái tóc dài của Phùng Uyển quát mắng
phẫn nộ: “Triệu phu nhân, ngươi thật là không biết xấu hổ.”
Tiếng
quát the thé này phá vỡ yên tĩnh, trong giọng nói khoan thai vang lên
của nữ tử trẻ tuổi hiện rõ sự tức giận: “Triệu phu nhân, phu quân nhà
ngươi yêu thương ngươi như thế, thế nhưng ngươi lại ở nơi chùa chiền làm
chuyện cẩu thả dưới chân tượng thần? Ngươi không sợ Bồ Tát giáng họa
sao?”Một ánh mắt khinh bỉ của nam tử trung niên uy nghiêm lướt
qua, tay phải vung lên một cái rồi quát lên: “Còn đứng ngây ngô đó làm
gì? Kéo tiện phụ không biết xấu hổ khinh nhờn thần linh này dậy.”Hai
người đáp một tiếng, mới vừa cất đi một bước thì nam tử trung niên kia
lại thở hỗn hển hận không thành tiếng quát lên: “Lôi gian phu kia ra
chém!”Gần như tiếng nói của ông vừa thốt ra thì tiếng bội kiếm đã
xoẹt ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóe, nam nhân kia vội vàng sợ hãi kêu
lên: “Khoan đã, ngươi nói…” Không đợi y nói hết, kiếm quang đã đến. Chỉ
nghe phịch một tiếng, tiếng kêu nam nhân kia dừng lại đột ngột.Mãi lắc lư một hồi lâu, thi thể nam nhân trợn to hai mắt kia chết không nhắm mắt mới ngã ầm xuống đất.Trong máu tanh nồng nặc, hai mắt đờ đẫn của Phùng Uyển chuyển động, nàng quay đầu lại nhìn chòng chọc vào mọi người.Ánh
mắt quét hết từng gương mặt trong phòng, Phùng Uyển yên lặng quan sát
nữ tử xinh đẹp ung dung đứng cách hơn năm bước kia. Nhìn ả chăm chú,
Phùng Uyển buồn bã cười một tiếng rồi thốt lên lời nói, giọng khàn nhưng
bình tĩnh: “Triệu lang có biết hay không?”Nàng nhìn chằm chằm
vào nữ tử kia, đi lên trước một bước, có lẽ là nét mặt của nàng quá bình
tĩnh, có lẽ là nụ cười của nàng khiến người ta rợn cả tóc gáy, nữ tử
kia không khỏi lui về sau ba bước.Phùng Uyển nhìn chăm chăm thẳng vào ả, khản giọng hỏi lại lần nữa: “Chuyện tối nay, Triệu lang biết rõ hay không?”
Thiếu
nữ kia liên tiếp lui khỏi vài bước, cho đến khi thân thể đụng vào vách
tường, không còn đường lui nữa mới dừng lại. Ả nhìn khắp nơi một cái,
thấy bên mình thế người đông đúc nên lúc này trong lòng mới ổn định.Quay
đầu lại, ả nhìn chằm chằm Phùng Uyển, cất giọng kêu lên: “Ngươi nói bậy
bạ gì đó? Tiện phụ ngươi không biết xấu hổ, ở đây hẹn hò hán tử, còn
dám nói hươu nói vượn? Người đâu, mang tiện phụ này ra chém đi!”Phía
sau ả là một thiếu phụ chừng hai mươi tuổi diện mạo gian xảo ác độc
thét to: “Trước mặt tượng thần làm chuyện xấu bậc này, há có thể để dễ
dàng cho ả? Phải cởi hết y phục của ả mang đi dạo phố.”Tiếng nói
thiếu phụ vừa thốt ra, người trung niên uy nghiêm nhướng mày, ông ngầm
đau buồn nhìn Phùng Uyển, ông quát lên: “Không được nói!” Cắn răng,
trong giọng nói của ông tràn đầy bất lực,
“A Uyển…. Tiện phụ này tuy làm
chuyện xấu hổ vô sỉ. Nhưng những năm này ả cũng chịu khổ sở giúp sức
cho Tuấn Nhi.”Ông chuyển hướng Phùng Uyển, khàn giọng khuyên nhủ:
“Vẫn nên giao ả cho Tuấn Nhi đi.” Ông xoay người sang chỗ khác, đây
cũng là nơi quan trọng trong chùa, nếu để cho những kẻ đầu trọc kia phát
hiện chuyện xấu nơi này chỉ sợ là sẽ làm ầm trời. Vẫn là mau rời khỏi
tốt hơn.Giọng nói nam tử trung niên vừa thốt ra, Phùng Uyển đã
cười lạnh hai tiếng. Ánh mắt nàng chuyển hướng thiếu nữ ung dung hiện ra
sát khí, rồi chuyển hướng về mấy người đang đeo kiếm, từng bước từng
bước đến bên hộ vệ gần mình. Người trung niên kia chẳng hay biết gì,
nhưng nàng lại hiểu rõ: Lần này chắc chắn nàng phải chết không thể nghi
ngờ! Nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không cho nàng bước ra thiện phòng này.Tay phải Phùng Uyên giơ lên, nhích đến gần hộ vệ một bước, cầm lấy bội kiếm trong tay y.Hộ vệ kia nhìn thiếu nữ đang ung dung phía đối diện, mặc cho Phùng Uyển lấy kiếm kia đi.Tay
phải Phùng Uyển trở ngược lại, gác thanh kiếm lên cổ mình. Nàng ngẩng
đầu lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, cười một tiếng
hở cả hàm răng trắng như tuyết, Phùng Uyển khàn giọng nói chầm chậm:
“Trần Nhã, chớ đắc ý, không đến năm năm, ngươi hẳn phải chết không có
chỗ chôn.”Nói đến đây, nàng ngửa đầu cười ha ha, tay phải kéo
trên cổ một cái, trong nháy mắt máu tươi như hoa và rơi như mưa dưới
ngọn đèn dầu.Thi thể Phùng Uyển đỗ phịch xuống đất. Dưới ngọn đèn
mờ mờ, rõ ràng nàng hẳn đã chết không nhắm mắt thế nhưng trên khóe
miệng lại mỉm cười.Trong màn đêm thế này, nụ cười quái dị thế
này, khiến cho thiếu nữ Trần Nhã ung dung không khỏi rùng mình một cái. Ả
vội vàng lui về phía sau, luôn miệng nói: “Đi mau, đi mau.”Trong tiếng thở dài của người trung niên, mấy hộ vệ khiêng thi thể của Phùng Uyển và nam nhân kia đi ra ngoài.Ả
thiếu phụ diện mạo gian xảo ác độc đuổi theo Trần Nhã, ả cẩn thận đánh
giá biểu cảm của Trần Nhã, nói bất an: “A Nhã, Phùng Uyển kia trước giờ
thông minh trí tuệ, thủ đoạn rất nhiều, chuyện lường trước vô cùng đúng.
Câu cuối cùng của ả nói… không phải là có gì….”Không đợi thiếu
phụ nói xong, tiếng nói của Trần Nhã đã vang lên: “Chẳng có gì đâu!” Tay
phải ả vung lên, cắt ngang lời nói thiếu phụ kia, trong ánh mắt trừng
to căm hận mang theo một nét sợ hãi.Trần Nhã hét to: “Ả đã chết rồi! Ả đã chết rồi, ngươi không nhìn thấy sao? Ả đã chết rồi!”Gió đêm phất phơ, một tiếng rồi lại một tiếng “đã chết rồi” lượn lờ không dứt vô tận thật lâu như thiền hương trong chùa.…………….“Phu nhân, phu nhân.”Trong lay động liên tục, Phùng Uyển hét lên một tiếng, ngồi bật dậy.Trong
ánh nến, ánh mắt nàng trừng thẳng thật sự đáng sợ, tỳ nữ bị nàng dọa
đến mức lui về sau vài bước, mới nở ra một nụ cười, run run nói: “Phu
nhân, người vừa gặp ác mộng.”“Vừa gặp ác mộng?”Tiếng nói Phùng Uyển khàn khàn, hỏi hơi run rẩy.“Đúng vậy đó, phu nhân người làm sao vậy, mấy đêm nay luôn gặp ác mộng như vậy?”Phùng
Uyển không trả lời, nàng quay đầu lẳng lặng đánh giá gian phòng. Nhìn
dáng vẻ nàng xa lạ, dường như chỗ này đã rất nhiều năm chưa từng thấy
qua vậy.Tỳ nữ nhìn thấy nàng thế liền thầm nghĩ bất an: Phu nhân
đang làm sao vậy? Mấy buổi tối bị ác mộng đánh thức cũng là dáng vẻ này.Đương lúc nàng ta suy nghĩ, Phùng Uyển đã bước xuống sập. Tỳ nữ vội vàng tiến lên, mang ngoại bào khoác lên lưng nàng.Tinh
thần Phùng Uyển hoảng hốt ngồi xuống tháp, lần nữa nhìn quanh khắp nơi
một cái, nàng khẽ cất giọng nói: “Ngày hôm trước mẹ của Phượng Nhi thật
sự đã qua đời rồi hả?”Hai ngày nay phu nhân đã hỏi chuyện này lặp
đi lặp lại năm lần rồi. Tỳ nữ mấp máy môi, cuối cùng vẫn cung kính đáp:
“Vâng, qua đời rồi.”“Là bị đại tẩu của Phượng Nhi độc chết?”“Đúng vậy, phu nhân.”Tỳ
nữ trả lời đến đây, cẩn thận nhìn về phía Phùng Uyển. Nhìn thấy hai mắt
nàng nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, vẫn mang dáng vẻ tinh thần
hoảng hốt, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, rồi suy nghĩ: Ôi phu nhân
thật sự trúng tà rồi sao? Ngày mai sau khi lang chủ trở về phải nhắc
chuyện này với người.Sau khi Phùng Uyển đánh giá tinh tế bố trí trong phòng một lần, rồi từ từ đứng lên.Nàng
cúi đầu, mặc cho tóc đen rủ xuống mặt, nhìn chiếc bóng của mình trên
sàn nhà, giọng nói của nàng khôi phục lại bình thản và điềm tĩnh: “Ngày
mai lang chủ trở lại sao?”“Phải.”“Chuyện ta gặp ác mộng đừng nói với chàng.”Tỳ nữ ngẩn ra một hồi lâu mới đáp: “Vâng.”Phùng Uyển ngẩng đầu lên.Giờ
khắc này, ánh mắt của nàng đã khôi phục sự yên lặng và sâu sắc đã từng
có. Cho đến nay, ánh mắt Phùng Uyển đều có một sức mạnh khiến lòng người
bình tĩnh, giờ phút này cũng không ngoại lệ. Thấy phu nhân khôi phục
lại bình thường, đồng thời tỳ nữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cảm
giác rằng dường như phu nhân có chút thay đổi.Đối mặt với đôi mắt ân cần của tỳ nữ, Phùng Uyển phất phất tay, khẽ nói: “Đi ra ngoài đi. Ta không sao.”“Vâng, phu nhân.”
Cửa phòng được tỳ nữ nhẹ nhàng đóng lại. Cho đến khi tiếng bước chân của nàng ta đi xa, Phùng Uyển mới ngẩng đầu lên.Nàng
lẳng lặng nhìn cửa phòng kia, một hồi lâu khóe miệng nhoẻn lên nụ cười
mỉm, tiếng nói phát ra lại càng nhẹ nhàng như thì thầm,
“Bồ Tát cũng
biết trong lòng ta không cam tâm nên cho phép ta sống lại sao?”Liên
tiếp mấy đêm cho đến tối nay mơ thấy nguyên nhân cái chết của nàng,
nàng mới tin tưởng hoàn toàn, chuyện trong mộng là chuyện tương lai.
$pageOut
$pageIn
Chương 2: Phu Chủ
Trong nháy mắt một đêm đã qua.Tất
cả mọi người trong phủ dậy thật sớm, hôm nay là ngày lang chủ bọn họ,
cũng là chủ nhân phủ đệ này trở về. Lúc này ngay cả thị tỳ nhà mẹ đẻ
Phùng Uyển mang đến cũng vui mừng ra mặt.Nàng cũng nên vui mừng chứ.Nhìn
thiếu phụ trong gương thanh xuân hơn người, hai gò má ửng đỏ, chỉ mới
mười bảy mười tám tuổi.
Phùng Uyển nhớ mang máng bây giờ nàng gả cho y
cũng chỉ mới hơn một năm rưỡi. Một năm rưỡi trước, y cưỡi ngựa qua trước
phủ, dáng vẻ lang quân thiếu niên tư thế oai hùng bừng bừng, chiếm được
cảm tình rất nhiều của phụ thân.Còn y, trong thoáng ngoái đầu
nhìn lại, đối mặt với nàng sau tấm khăn che mặt, nàng khác hẳn với người
thường, đôi mắt như trời sao vô tận, vô cùng mỹ lệ thần bí.Chính cái nhìn đó khiến y tuổi trẻ anh tuấn có chí hướng cao xa động lòng, lúc đó liền đồng ý với đề thân (1) của phụ thân nàng.(1)
Đề thân: đề nghị hôn nhân cưới gả.Chính cái nhìn kia đã khiến nàng yêu y, nàng mang theo vui sướng và mong đợi khôn xiết muốn cùng y bạc đầu giai lão.Phùng Uyển ngẩn ngơ bị tỳ nữ nhìn thấy, nhưng đến trước mặt nàng chỉ cười hì hì nói: “Phu nhân nhất định vui mừng đến u mê rồi.”Tỳ nữ này cũng nói: “Lần này phu nhân có thể an tâm.”
Trong tiếng cười hi hi chúc mừng của chúng tỳ, nơi cửa chính vang lên tiếng người thật lớn.Một nô bộc vội vàng chạy đến, vừa thấy được Phùng Uyển liền lớn tiếng kêu lên: “Phu nhân, lang chủ đã về.”Phùng Uyển cười nhạt, nhẹ cất bước trong đám thị tỳ vây quanh.Mới vừa đến cửa lớn, một đoàn xe liền lướt qua mọi người, dừng lại ở cửa.Xe ngựa chạy nhanh ở phía đầu chính là phu chủ của nàng.Phùng Uyển tiến lên một bước, miệng mỉm cười, dịu dàng nhìn xe ngựa kia, cũng nhìn theo chiếc xe ngựa phía sau.Màn
xe vén lên, khuôn mặt anh tuấn của phu chủ nàng lộ ra ngoài. Phu chủ
này của nàng có hai hàng lông mày như kiếm, tròng mắt hơi nhạt, mặt mũi
khá đẹp, chỉ là môi quá mỏng.
Người ta thường nói người môi mỏng bạc
tình, lời này nàng vốn không tin.Phu chủ nhún người nhảy xuống xe
ngựa, y mỉm cười nhìn Phùng Uyển, đỡ nàng đang tiến lên làm lễ ra mắt,
nói dịu dàng: “Nhìn xem, lại gầy rồi, không chịu chăm sóc mình chu đáo
à?”Lời này quả thật dịu dàng khiến Phùng Uyển hoảng hốt một trận.
Có điều trong một cái chớp mắt, nàng chỉ thản nhiên cười rồi nói:
“Không phải phu chủ đã trở về rồi sao?”
Lời này nàng nói câu chữ nhẹ nhàng, rõ ràng là đang nói nếu y trở về nàng cũng sẽ không vì tương tư mà hao gầy nữa.Trước
kia nàng da mặt mỏng chưa bao giờ nói ra lời tình triền miên thế này.
Phu chủ kinh ngạc nhìn nàng, không khỏi đưa tay choàng qua bả vai nàng,
cúi đầu trêu đùa: “Uyển Nương của ta cũng biết nói lời ngọt ngào rồi.”Phùng
Uyển cúi đầu ngượng ngùng cười một tiếng, chẳng qua là trong lúc cúi
đầu sóng mắt nàng nghiêng nghiêng, ánh mắt như nước như sao liếc qua.
Đôi
mắt của Phùng Uyển vốn là thần bí mỹ lệ hiếm thấy, lần này sóng mắt
chuyển động khiến phu chủ không khỏi si mê đứng tại chỗ. Hai tay ôm vai
nàng trong nháy mắt cũng nóng bỏng.Đương lúc này một trận ho khan phá hư phong cảnh truyền đến.Nghe
được tiếng ho khan kia, hành động phu chủ cứng lại, y từ từ buông Phùng
Uyển ra, chớp mắt vài cái rồi cười nói: “Uyển Nương mau xem ai đến
kìa?”Giọng nói của y vừa thốt ra thì một giọng nói yêu kiều nói hờn mác: “Trong mắt tỷ tỷ chỉ có tỷ phu, sao từng có muội?”
Nàng biết rõ và còn rất quen thuộc giọng nói này.Từ nay cho đến tám chín năm sau, giọng nói này luôn luôn tồn tại trong sinh mệnh của nàng, chưa bao giờ mất đi.Phùng Uyển âm thầm cười lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.Xuất
hiện bên cạnh nàng là một thiếu nữ xinh đẹp. Thiếu nữ này ước chừng
mười lăm mười sáu tuổi, lông mày mảnh, xương gò má cao, môi lại hơi dày.
Đây vốn là ngũ quan không đẹp lắm, nhưng phối lại với nhau lại khiến
cho người ta cảm giác được vô cùng xinh đẹp.Thiếu nữ mấp máy môi,
dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, ả nhìn Phùng Uyển chằm chằm, sẵn giọng: “Tỷ
tỷ sao nhìn như vậy? Muội là A Vân đây.”
Tất nhiên nàng biết ả là tứ muội A Vân cùng cha khác mẹ với mình.Nàng biết, mình gả cho phu chủ đã được một năm rưỡi còn chưa mang thai là mục đích đến đây lần này của tứ muội.Phùng Uyển mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Lần này A Vân đến là?”“Gì
chứ? Tỷ gả cho tỷ phu lâu như vậy cũng không cho phép người nhà đến
thăm à?” A Vân vô tư vô tâm trừng mắt nhìn nàng một cái rồi chuyển hướng
kêu lên với phu chủ: “Đại huynh Triệu gia, huynh nhìn tỷ tỷ xem, người
nhà đến mà tỷ ấy cũng không vui kìa.”Ả vốn như vậy, dùng kiểu như
vô tư vô tâm và giọng nói như ngây thơ tố cáo với người khác luôn có
thể bất tri bất giác cướp hết tất cả của nàng.Phu chủ Triệu Tuấn
cười ha ha một tiếng, y nắm tay Phùng Uyển đi vào trong phủ.
Vừa đi vừa
nói: “Uyển Nương, nàng đoán xem lần này vi phu gặp được ai nào?”Y lộ ra vẻ gấp rút vội vã kề sát vào Phùng Uyển khẽ nói: “Ta gặp được ngũ điện hạ.”Tất
nhiên nàng biết y gặp được ngũ điện hạ. Phải biết rằng năm nay chính là
năm vận mệnh chuyển ngoặt. Năm đó cũng như vậy, nàng dốc hết tất cả tâm
sức, dùng hết tất cả mưu kế giúp y phân tích thực lực chư vị điện hạ.
Trong mấy năm sau đó, nàng nhiều lần bày mưu tính kế giúp y xử lý chính
sự, giải quyết vấn đề khó khăn, cho nên ngày ngũ điện hạ trở thành hoàng
đế, đương nhiên y liền được trọng dụng. Đáng tiếc, y mới vừa ngồi vị
trí trọng thần một nước thì nàng liền rơi vào kết quả như vậy.Hai
mắt Phùng Uyển sáng ngời nhìn phu chủ, hạ giọng như trước vui mừng nói:
“Ngũ điện hạ? Nghe nói bệ hạ vô cùng thương yêu người con trai này, nếu
phu chủ được y tán thưởng chẳng phải là một bước lên mây rồi sao?”Lời
này Triệu Tuấn thích nghe, y cười một tiếng, trong nháy mắt thở dài
nói: “Gặp được thì gặp được, có thể nhận được y tán thưởng hay không vẫn
khó nói.” Dừng một chút, y lại nói: “Nghe ngọc lang nói ngũ điện hạ sẽ ở
lại đây một thời gian, đây là ông trời giúp ta.”“Ngọc lang?” Người đương thời có một thói quen là khen ngợi mỹ nam tử là ngọc lang, cũng không đặc biệt là người nào đó.Nhìn
nghi ngờ trong mắt Phùng Uyển, Triệu Tuấn đắc ý nói: “Là ta làm quen
trên đường, y nhận lời hai ngày nữa đến thăm phủ ta. Chậc chậc, phong
thái người đó, tướng mạo người đó, chậc chậc chậc.” Y liên tục chậc
lưỡi, ra vẻ như không có ngôn từ nào diễn tả được.Phùng Uyển đang
muốn nói chuyện thì Phùng Vân đã sôi nổi đến phía sau họ kêu lên: “Đại
tỷ tỷ, đại tỷ phu, các người ân ái quên mất người khách là muội đây rồi
sao?”Ả nhẹ chạy đến bên cạnh Phùng Uyển, một tay ôm lấy cánh tay
nàng, cười hi hi nói với Triệu Tuấn: “Đại tỷ phu, xin huynh thương xót
cho tỷ tỷ trò chuyện với Vân Nương.” Tuy là ả ôm lấy cánh tay Phùng
Uyển, nhưng ánh mắt nhìn về phía Triệu Tuấn lại sáng rực lấp lánh câu
hồn, mà lời nói ra lại càng mang theo vẻ nũng nịu yêu kiều. Đây là hành
động quyến rũ mà nam nhân trong thiên hạ đều hiểu.Lúc đó tuy Tấn
thống trị người hán liên tiếp thất bại, không ngừng lui bước về phía
nam. Quốc gia Phùng Uyển ở cũng là người Hồ thống trị, mới thành lập vài
thập niên. Bất kể là dân gian hay triều đình đều quản chế phụ nhân vô
cùng lỏng lẻo.
Cho nên Phùng Vân cũng vậy mà Phùng Uyển cũng vậy, các
nàng làm việc đều thiếu hạn chế và phép tắc hơn người Tấn rất nhiều.Triệu
Tuấn nhìn khuôn mắt đẹp hơn cả thê tử của Phùng Vân, trong mắt sáng
ngời cười nói ha hả: “Được rồi được rồi, các nàng nói chuyện đi.”$pageOut
$pageIn
Chương 3: Tướng Thuật*
Phùng Vân nhìn theo bóng dáng phong thái hiên ngang của Triệu Tuấn đang
dần rời đi. Khi ả thu hồi ánh nhìn thì thấy ánh mắt lẳng lặng của Phùng
Uyển.Phùng Vân chột dạ, ngay lập tức liền bĩu môi lẩm bẩm: “Đại tỷ tỷ,
sao tỷ nhìn muội như vậy?” Ả đảo mắt lại nói: “Vốn nghe nói đại tỷ phu
từng bị thương, giờ trông huynh ấy cũng rất khỏe mạnh!”
Lời giải thích này thật đúng là giấu đầu hở đuôi.Phùng
Vân cũng không muốn để Phùng Uyển suy nghĩ nhiều, ôm cánh tay nàng ra
sức lay lay, “Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ, tỷ không biết mọi người nhớ tỷ nhiều
đến mức đâu. Hì hì.”Nhớ nàng sao?Phùng Uyển cười nhạt.
Lúc này, Phùng Vân còn nói thêm: “Sau khi tỷ gả đi, phụ thân luôn nhớ
đến tỷ. Đại tỷ tỷ cũng thật là, một năm rưỡi rồi cũng chưa từng về thăm
nhà.”Về thăm nhà gì chứ? Sở thích lớn nhất của phụ thân, chính là
dùng những tiền tài từ của hồi môn của mẫu thân nàng để cưới kiều thê,
nạp mĩ thiếp. Biết rõ mẫu thân bệnh nặng, chẳng những cách ly không ẹ
con nàng gặp mặt, còn nhanh chóng gả nàng đi. Không phải là ông ta sợ
mẫu thân để đồ cưới lại cho nàng sao? Giờ đây nhìn thấy Triệu lang phát
triển không tệ, lại phái Vân Nương đến đây.Đương nhiên, Vân Nương mà phụ thân thương yêu nhất, không đến đây để làm thiếp.
Phùng Uyển chậm rãi quay đầu đi.Nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Phùng VânCó lẽ ánh mắt của nàng quá mức sắc bén, khiến ánh mắt Phùng Vân cũng phải trốn tránh, lắp bắp hỏi: “Đại tỷ tỷ?”Phùng Uyển vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng ta.Khi mồ hôi trên trán Phùng Vân lặng lẽ thấm ra, đôi môi Phùng Uyển mới hé mở cất lời: “Vân Nương, muội cũng sắp mười sáu rồi?”Phùng
Vân thật không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi tuổi mình, không khỏi miễn
cưỡng cười hì hì nói:”Đúng vậy, đại tỷ tỷ thật để tâm.”Phùng Uyển
lẳng lặng nhìn nàng. Nghe thấy Phùng Vân cười hì hì, sắc mặt nàng không
thay đổi chỉ chậm rãi nói:“Mười sáu tuổi, cũng đã có thể lập gia đình
rồi.”Một lời vừa nói ra, sắc mặt Phùng Vân đã trở nên tái nhợt. Ả
vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ nhìn Phùng Uyển, thầm nghĩ: Tỷ ấy đã biết cái
gì? Tỷ ấy muốn nói gì?Lúc này, Phùng Uyển xoay người sang chỗ khác.Nàng
chậm rãi bước đi đến dưới một gốc cây đào, đưa tay hái một đóa hoa,
giọng nói Phùng Uyển rõ ràng mà lại như xa xôi truyền đến,“Vân Nương
xinh đẹp như hoa, mũi chuẩn cao đẹp như ngọc quản*, môi dày mọng nước
như hồng ngọc,chính là tướng quý nhân…… Tỷ theo dị nhân học tướng thuật
cũng đã được một năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy người có
quý tướng chân chính.”
(*ngọc quản> nếu tưởng tượng nó như mũi thì cũng là một dạng mũi đệp :3 )Phùng
Vân đáng thương, cuộc sống của nàng ta cho tới bây giờ đều gói gọn
trong một thế giới nho nhỏ, làm sao từng nghe qua loại ca ngợi như thế,
khẳng định như thế? Trong khoảng thời gian ngắn, cả gương mặt nàng ta
đều đỏ lên .Giọng nói của Phùng Uyển vang lên như nước chảy róc rách,“Mấy ngày nữa, Ngũ điện hạ sẽ đến đây.”Nàng chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn Phùng Vân, mỉm cười nói:“Vân Nương có cần đại tỷ tỷ giúp muội một tay không?”Môi Phùng Vân cứ mấp máy rồi lại mấp máy, một hồi lâu mới run giọng nói:”Muội, muội thực sự có tướng quý nhân?”Vào
thời này, đạo tướng thuật bói toán đều được người người hết lòng tin
theo.
Hơn nữa, người hiểu rõ tướng thuật bói toán đều có trường phái,sẽ
không dễ dàng truyền lại cho thế nhân, ở dân gian cũng rất hiếm gặp.Phùng Uyển gật gật đầu.Phùng
Vân lập tức trở nên kích động . Hai mắt ả sáng rỡ, vui mừng đến liên
tục đixoay tròn,“Ta là quý nhân? Ta là quý nhân? Ta là quý nhân!”Liên tục lầm bầm vài tiếng, ả vọt tới trước mặt Phùng Uyển, nắm tay nàng vội vàng nói:“Tất cả đều nghe sắp xếp của tỷ tỷ!”Phùng Uyển cười cười, cúi đầu nói:“Bình tĩnh đã. Chuyện liên quan đến thiên cơ, không thể khinh thường.”Phùng Vân liên tục gật đầu. Ả nắm chặt tay Phùng Uyển, lòng bàn tay đã sớm ẩm ướt.Ả cố gắng đè nén tâm tình kích động, thầm nghĩ: So với Ngũ điện hạ, Triệu Tuấn thì là cái gì cơ chứ?Ả
vui mừng vô cùng, không khỏi nói với Phùng Uyển :“Đại tỷ tỷ,nếu muội
được phú quý, tất sẽ không quên công ơn chỉ điểm ngày hôm nay của đại tỷ
tỷ.”Ngữ khí cực kỳ thành khẩn.Phùng Uyển cười nói:“Vân Nương hãy nhớ lấy lời này.”
Lời
này của Phùng Uyển đã biểu lộ rõ, nàng vô cùng tin tưởng Phùng Vân sẽ
trở thành một quý nhân. Trong khoảng thời gian ngắn, Phùng Vân kích động
đến độ nói không ra lời .Phùng Uyển cười nói:“Được rồi,khoan vui mừng đã. Đi học lễ nghi đi, đừng để đến lúc đó làm ra chuyện gì sai lầm.”“Dạ
dạ, muội đi ngay đây, đi ngay đây.” Triệu Tuấn một lòng muốn thăng
tiến, hắn cũng giống như những quý tộc người Hồ khác, trong phủ cũng
nuôi dưỡng một vài nho sĩ tinh thông lễ nghi của người Hán. Điều này
Phùng Vân vừa vào phủ đã nghe hạ nhân nói qua.Trung Quốc to lớn
tự có một kiểu hoa lệ tối cao chí thượng khiến người ta hướng đến. Dù
cho hiện tại Tấn quốc rất không ra gì, dù cho người Hồ nhao nhao xưng
đế, cũng mặc kệ người Hồ làm hoàng đế.Họ cũng sẽ theo tiềm thức học tập
theo kiểu Hán Triều, có điều là khác nhau học ít hay nhiều thôi.Nhìn theo hướng Phùng Vân rời đi, Phùng Uyển chuyển hướng đi ra ngoài.Nhìn thấy nàng muốn ra ngoài, một tỳ nữ vội vàng chạy tới, đi theo sau Phùng Uyển hỏi:“Phu nhân?”Trong mắt tỳ nữ tràn ngập sự khó hiểu.
Vốn
dĩ Triệu Tuấn thật vất vả mới lại trở về nhà, phu nhân sao lại không
gần gũi bên người lang chủ, tùy lúc đợi lang chủ đến thăm.Phùng Uyển phất phất tay, mỉm cười nói:“Nếu như lang chủ hỏi, ngươi liền nói ta đến Đông Sơn Tự rồi.”Tỳ
nữ bừng tỉnh ngộ, thì ra phu nhân muốn đến chùa chiền đi lễ tạ thần.
Cũng đúng, phu nhân vẫn luôn tin phật, nàng còn đứng dưới trăng hứa hẹn,
nếu phu chủ của nàng bình an trở về, nàng nhất định phải cảm tạ Bồ Tát
thật tốt.Khi Phùng Uyển đi tới cửa, đã có lão bộc vội vàng đánh
xe ngựa đến. Lão bộc này được Phùng Uyển mang theo từ nhà mẹ đẻ, trung
thành và tận tâm, rất được nàng tín nhiệm.Vài năm nay, Nguyên
Thành cũng rất an toàn, bởi vì Nguyên Thành có cách thống trị, Phùng
Uyển chỉ là một phụ nhân, nhưng lúc ra ngoài ngay cả hộ vệ cũng không
cần mang theo.Xe ngựa vững vàng chạy tới cổng phía Đông.
Khi xe đi đến dưới chân Đông Sơn tự, lão bộc xách hai túi y phục, đi theo sau Phùng Uyển về phía Đông Sơn tự.Đi một lúc, Phùng Uyển rẻ ngoặt đi về phía sau núi của Đông Sơn tự.Chỉ chốc lát, một loạt hơn mười gian nhà đá cũ nát đã xuất hiện trước mắt hai người.Phùng Uyển nhận lấy túi trong tay lão bộc, khẽ giọng nói:“Đứng hầu ở đây đi.” Dứt lời, nàng xoay người, đi về phía sau nhà đá.Ở
phía sau nhà đá có một gian nhà tranh nho nhỏ. Trước nhà là một thiếu
niên ăn mày đầu tóc rối bời, khuôn mặt dơ bẩn đang ngồi chồm hổm trên
đất, dùng nhánh cây viết viết vẽ vẽ.
Nghe thấy tiếng bước chân, chàng nhanh chóng xóa sạch chữ trên đất, ngẩng đầu lên.Dù là cả người dơ bẩn, hai mắt của thiếu niên này vẫn như một tia chớp, đâm vào lòng Phùng Uyển.Đó
là một đôi mắt vừa dài vừa xếch, ẩn hiện những tia sáng tà mị vô cùng.
Tựa như bầu trời xanh lam bị nhiễm chút màu đỏ tươi như máu, cực diễm,
cực trong và vô cùng tuyệt mĩ.Chỉ là một bên mắt lại bị một vài sợi tóc dơ bẩn rũ xuống, chặn lại ánh mắt của thiếu niên.Thiếu
niên thật quá bẩn, nếu không phải Phùng Uyển có chuẩn bị mà đến, chắc
sẽ không cách nào chú ý đến một đôi mắt trong suốt xinh đẹp như thế.
Nhìn thiếu niên danh tiếng sẽ đại chấn Nguyên Thành,khiến Triệu Tuấn phải than thở vô số lần này, Phùng Uyển rũ mắt xuống.Nàng nhẹ nhàng bước đến cạnh chàng.Bao
quần áo còn chưa kịp để xuống, giọng nói thiếu niên đã lạnh lùng vang
lên, “Ta không phải ăn mày” Giọng nói của chàng vô cùng dễ nghe, chỉ là
bị cố ý làm cho khàn đi, thô như cát.“Ta biết chàng không phải.”Phùng
Uyển cũng không buồn để ý, đặt bao quần áo xuống, sau đó, nàng cũng
không quan tâm đến áo tơ đẹp đẽ trên người liền ngồi xổm xuống đất. $pageOut
$pageIn
Chương 4 : Xua đuổi
Ngồi xổm trên đất, Phùng Uyển vừa cầm lấy nhánh cây, vừa nói lầm bầm:
“Đại trượng phu sống trên đời này, sao có thể như lá rụng, tiêu tan
trong loài người? Gió cuồn cuộn nổi lên, thổi rơi xuống mặc cho kẻ khác
chà đạp?”
Nàng không nhìn thiếu niên kia, chỉ cất giọng êm tai: “Trượng phu
trên thế gian này, cũng có lúc hèn mọn, hai bữa không đủ no, nhưng một
ngày kia khi khoác áo đỏ, ở cao đường, chỉ điểm giang sơn, có ai còn nhớ
nổi chàng của ngày xưa đã hãnh tiến* như thế nào?”
(* Hãnh tiến: may mắn mà thăng tiến)
Nàng nói tới đây, dùng nhánh cây vờ viết loạn xạ trên mặt đất: “Ngũ điện hạ đến Nguyên Thành.”Lại viết hai chữ “Ngọc lang”
Vào lúc này, từ thiền viện phía trước lại truyền đến tiếng người, dường như có mấy người đang đi về phía này.
Phùng Uyển từ từ đứng lên, nàng ném nhánh cây lên mặt đất, xoay người
đi về phía cũ, cứ như đã quên mất mình đã để lại hai bao quần áo ở đây.
Ở đằng sau nàng, đôi mắt của thiếu niên kia lại phức tạp nhìn nàng chăm chú.
Cho đến khi bóng dáng nàng biến mất hẳn, thiếu niên cũng chưa từng gọi nàng lại.
Phùng Uyển đến bên cạnh lão bộc, nhẹ giọng nói: “Trở về thôi.”
“Dạ.”
Hai người một trước một sau đi được chừng vài chục bước, Phùng Uyển quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên kia.
Qua kẽ lá cây có thể thấy, thiếu niên vẫn không nhúc nhích đứng ở đó,
cho đến khi đoàn người sắp xuất hiện trong tầm mắt, chàng mới cắn răng,
cầm lấy bao quần áo mà Phùng Uyển để lại, đi vào gian nhà tranh.
Nhìn bóng lưng vô cùng thẳng tắp của thiếu niên kia, Phùng Uyển lặng lẽ trợn mắt nhìn, đắc ý thầm nghĩ: thành công rồi.
Nàng biết, cho dù nàng không đến, thiếu niên cũng sẽ gặp được lần kì ngộ này.
Nhưng nàng biết chắc, bất kể người đời đánh giá thiếu niên này thế
nào, đều có chung một ý kiến, đó chính là, chàng là một người có ân sẽ
trả. Hôm nay cái nàng cho chàng, có lẽ chỉ là vài bộ quần áo hoa mỹ hay
tiền tài, ngày sau, có lẽ, chàng có thể cứu nàng một mạng.
Xe ngựa nhanh chóng trở về phủ.
Khó khăn bước vào phủ, một tràng tiếng cười lại truyền vào tai nàng.
Đi qua một loạt cây đào, Phùng Uyển nhìn thấy phu chủ của nàng đang cùng
Phùng Vân cười nói. Từ góc nhìn của nàng, phu chủ phong thái tỏa sáng,
Phùng Vân ẩn tình ngại ngùng, hai người vừa nói vừa kề vào nhau, nghe
thấy hơi thở lẫn nhau, ánh mắt giao nhau, hoàn toàn như một đôi thần
tiên quyến thuộc.
Nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình trước mắt, Phùng Uyển khẽ mỉm
cười: đây mới là Phùng Vân, ả mãi mãi chuẩn bị thật nhiều lựa chọn, mãi
mãi cũng không bỏ qua một cơ hội nào. Đúng vậy, ta có thể tìm cách để
Phùng Vân nhìn thấy Ngũ điện hạ, nhưng chuyện này, nếu thông qua phu chủ
của ta, chẳng phải lại càng đơn giản hơn sao? Huống chi khiến ả càng
yên tâm hơn, đó là tiến thì leo lên Ngũ điện hạ, lui thì cũng còn chỗ
Triệu Tuấn.
Không biết tại sao, nhìn thấy tình cảnh như thế này, Phùng Uyển lại không hề cảm thấy tức giận.
……Có lẽ, tất cả đau lòng cũng được, tức giận cũng được, hận thù cũng được, tất cả đều đã tiêu tan theo cơn ác mộng kia.
Tuy nhiên, Phùng Uyển vẫn không định ảm đạm mà lui ra.
Nàng chậm rãi đi về phía đôi nam nữ kia.
Bước đi của Phùng Uyển nhẹ nhàng chậm rãi lại ưu nhã. Nàng sở hữu một
đôi mắt đẹp vô cùng, một làn da trắng noãn và tư thái hoàn mĩ, khí độ
thong dong thanh nhã. Vì vậy, tuy trông nàng rất bình thường nhưng dựa
vào loại khí độ như thế cũng đủ để khiến một Triệu Tuấn vốn mang chí lớn
càng tôn kính nàng.
Y vẫn tin tưởng, có thể lấy được một phu nhân đại gia khuê tú như nàng vậy, cho thấy chí hướng của y đang dần được thực hiện.
Phùng Vân vốn đang cười khanh khách mấy tiếng, vừa xấu hổ lại e sợ
cúi đầu, chợt nghiêng mặt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thân thể
lập tức cứng đờ.
Nhìn thấy ả cứng ngắc, Triệu Tuấn nhướng mày, y quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Phùng Vân.
Y nhìn thấy được Phùng Uyển.
Nàng chỉ đứng cách hai người năm bước, khóe miệng mỉm cười, tay áo dài, eo nhỏ như hoa sen trong gió, thanh nhã tự tại.
….Nàng nhìn thấy tình cảnh này, lại không hề mất đi sự tự tại kia ư?
Triệu Tuấn theo bản năng nhíu mày.
Ánh mắt mĩ lệ thần bí của Phùng Uyển,sau khi lẳng lặng quét quaTriệu Tuấn, chuyển hướng về phía Phùng Vân.
Nàng mỉm cười nhìn Phùng Vân, đánh giá ả từ trên xuống dưới mấy lượt,
dịu dàng nói với Triệu Tuấn: “Phu chủ có thể chưa biết, tứ muội muội
của thiếp là theo lệnh của phụ thân đến đây.”
Phùng Vân nghe đến đó, trợn trừng hai mắt, cảnh giác nhìn Phùng Uyển chằm chằm.
Phùng Uyển dịu dàng như nước nhìn Triệu Tuấn, nhẹ giọng nói: “Phụ
thân thiếp thấy thiếp hơn một năm rồi mà vẫn chưa có thai, trong lòng
cũng gấp gáp.”
Nghe câu này, trong lòng Phùng Vân cũng yên tâm hơn một chút.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe Phùng Uyển lẳng lặng nói: “Phu chủ,
thiếp thấy chàng cũng rất yêu thích tứ muội này của thiếp, không biết có
muốn chọn ngày lành tháng tốt, nạp nàng làm thiếp không?”
Ầm——
Như nghe thấy sét đánh giữa trời quang, Phùng Vân kinh hoảng lui về
phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, ả cũng bất chấp Triệu Tuấn sẽ
nghĩ về mình ra sao, lớn tiếng kêu lên: “Không được!”
Hai chữ này vừa được thốt ra, sắc mặt Triệu Tuấn lập tức tái xanh. Y
lạnh lùng trừng mắt nhìn Phùng Vân: Nữ lang này liên tục quyến rũ lấy
lòng mình, hóa ra không phải vì yêu thích gì mà chỉ vì bản tính nàng ta
vốn tùy tiện?
Phùng Vân đáng thương, ả vốn còn đang chờ thời cơ.Lúc này nhìn thấy
vẻ khinh thường của Triệu Tuấn, lại thấy ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự
lạnh lùng của Phùng Uyển, suýt nữa gấp đến khóc lên: Sao lại thế, ả đã
suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cách này, giờ toàn bộ đều đã bị đổ vỡ
rồi? Vậy là ả đã cùng lúc đắc tội với cả hai phu thê bọn họư?
Đang lúc Phùng Vân không biết làm sao, Phùng Uyển nhíu mày, vẻ mặt
khó xử thở dài: “Thì ra A Vân không muốn?” Giọng nói của nàng có chứa
mấy phần không dám tin.
Kiểu không dám tin này càng khiến Triệu Tuấn hơi bối rối, y còn tưởng là Phùng Vân phải ngàn muốn vạn muốn luôn ấy chứ.
Lúc này Phùng Uyển mới nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:”Tứ muội muội là một nữ
lang lại chưa lấy chồng, sống trong phủ tỷ tỷ như thế cũng không tốt lắm
đâu.”
Ý trong lời nàng nói, ngay cả người hầu nghe cũng hiểu được
Nhìn Phùng Vân, Phùng Uyển cẩt giọng nhỏ nhẹ: “A Ý”
“Phu nhân?”
“Đến trướng phòng* lấy mười miếng vàng lá, giúp tứ muội thuê một sân
viện bên ngoài, nhanh chóng lên, tối nay tứ muội muội phải chuyển qua
đó.”
(*trướng phòng: phòng thu chi)
Nàng quay đầu, nhìn thẳng gương mặt tái xanh, không biết làm thế nào
cho phải của Phùng Vân, nhỏ nhẹ nói: “Tứ muội muội, đừng trách đại tỷ vô
tình. Vừa rồi, quả thật là do đại tỷ lắm chuyện. Muội cũng biết, có mấy
lời đã nói ra, cũng nên phòng ngừa kẻ khác ăn nói linh tinh. Ai, muội
an tâm thoải mái ở bên ngoài đi, muội là muội muội của tỷ, đại tỷ sao có
thể để muội chịu oan ức chứ.”
Phùng Uyển nói xong, bước nhanh đến cạnh Triệu Tuấn, nắm tay y, cười
nói: “Phu chủ có biết, ban nãy thiếp ở Đông Sơn tự cầu được xăm gì
không?”
Nàng đi xin xăm?
Trong lòng Triệu Tuấn hơi căng thẳng, lúc này y làm sao còn để ý đến
mĩ nhân gì gì nữa? Lập tức vội vàng nắm chặt tay Phùng Uyển, đi vài bước
về phía thư phòng, thấp giọng hỏi: “Là xăm gì?”
Dưới ánh mắt vội vàng của Triệu Tuấn, Phùng Uyển thần bí cười cười, nhẹ nhàng nói: “Là xăm thượng thượng*!”
(*xăm thượng thượng: xăm có điềm lành nhất, tốt nhất)
“Cái gì?”
“Là xăm thượng thượng!”
Triệu Tuấn vui vẻ vô cùng, y nắm chặt tay Phùng Uyển, liên tục nói: “Nói nhanh lên nhanh lên, trên xăm đó viết cái gì?”
$pageOut
$pageIn
Chương 5: Xem kịch hay.
Phùng Uyển khẽ nói: “Câu cuối cùng là: Phong vân qua đi xà thành mãng.”
Xà thành mãng?
Triệu Tuấn mừng rỡ, y đọc liên tiếp mấy lần, lại muốn Phùng Uyển đọc
xăm kia lại từ đầu một lần nữa. Chỉ chốc lát, hai mắt y sáng rỡ, hai đấm
siết chặc..
Y thật sự kích động, đi đi lại lại tại chỗ.
Mãi qua thật lâu, y mới nhớ lại Phùng Uyển. Quay đầu lại nhìn về phía
thê tử, chỉ thấy nàng cười không ngớt đứng ở nơi đó, khuôn mặt bình
thường, ở trong đôi mắt xinh đẹp thần bí kia thấp thoáng thấy được tròng
mắt sâu thẳm như sao, thêm bảy phần phong thái. Cho tới giờ, nàng thích
áo rộng như người Tấn, trường bào váy dài, eo nhỏ nhắn, cũng như giờ
phút này vậy. Gió thổi qua mang tư thái như mây bay.
Ngắm nhìn khiến lòng y có phần rạo rực. Y đi lên, tay y vòng qua eo Phùng Uyển.
Khó khăn lắm mới chạm vào nàng, y liền cảm giác được thân thể của thê tử trong lòng cứng ngắc.
Triệu Tuấn ngẩn ra, kề sát vào tai của nàng nhẹ nhàng nói khẽ, “Vi
phu đã vắng vẻ Uyển nương rất nhiều ngày tháng rồi.” Hơi nóng phả ra lao
thẳng đến tai của nàng.
Phùng Uyển thả lỏng thân thể căng thẳng, ngượng ngùng quay đầu lại,
“Phu chủ nói gì vậy? Chẳng phải lúc đó chàng bôn ba vì tiền đồ sao?”
Tiền đồ? Nàng nhắc tới hai chữ này, Triệu Tuấn vừa mới dấy lên xúc
động liền bị hưng phấn thay thế. Y buông nàng ra, nhanh chóng nói: “Phu
nhân tha lỗi, Ngũ điện hạ sắp đến, vi phu phải tìm hiểu sở thích của y
một chút.” Y vừa mới đi một bước, lại quay đầu ôm ôm eo Phùng Uyển, khẽ
cười nói: “Nàng cũng điều dưỡng thân thể tốt một chút, sinh cho ta một
đứa con trai khỏe mạnh để lão nhân yên lòng.”
Giọng nói muốn bao nhiêu dịu dàng là có bấy nhiêu dịu dàng.
Phùng Uyển nhẹ nhàng khẽ đáp: “Phu chủ nói phải.”
Triệu Tuấn cười một tiếng, sải bước rời đi.
Nhìn bóng dáng y vội vàng rời đi, khóe miệng Phùng Uyển cũng nở một nụ cười.
Lúc này, truyền đến tiếng khóc sợ hãi của Phùng Vân từ phía sau nàng,
“Đại tỷ tỷ, muội không cố ý, đại tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội, được
không?”
Giọng nói cách nàng chỉ có hai bước hơn.
Phùng Uyển không cần quay đầu cũng có thể biết, giờ phút này vẻ mặt kia của Phùng Vân hẳn là ngây thơ mang theo đáng thương.
Ả có một ưu điểm là giỏi về quan sát nét mặt, chỉ cần ngươi có một
chút mềm lòng, liền có thể quấn lấy đến ngươi chịu thua mới thôi.
Phùng Uyển không quay đầu lại, nàng chỉ thản nhiên nói lạnh lùng: “Tứ
muội muội, đại tỷ là vì tốt cho muội.” Nàng không hề nói nhiều, vung
ống tay áo quay người rời đi, để mặc tiếng khóc cầu của Phùng Vân xa xa ở
phía sau.
Chẳng mấy chốc đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Triệu Tuấn bận rộn suốt cả ngày, đều vì chuẩn bị
ra mắt Ngũ điện hạ. Còn Phùng Vân tuy rằng chuyển ra khỏi phủ, nhưng vào
ban ngày hầu như ả vẫn luôn ở trong Triệu phủ. Bất kể là nhìn thấy
Phùng Uyển hay là nhìn thấy Triệu Tuấn cũng nũng nịu đùa giỡn , vô cùng
thân thiết.
Tiếc là trước kia ả từ chối nên bây giờ bất kể làm thế nào trong lòng
Triệu Tuấn đã nảy sinh chán ghét. Dù là nhóm người hầu cũng không khỏi
có chút cười chê ả lỗ mãng.
Hôm nay, Phùng Uyển dậy thật sớm.
Sau khi nàng tắm rửa thay áo, vấn đoạn tóc đen buông xuống như gấm
thành một búi tóc, trên búi tóc cài một cây trâm gỗ nghiêng nghiêng. Sau
đó đeo kín khăn che mặt, mặc áo dài đen thêu năm con chim tước đang hót
rồi đi ra khỏi nhà.
Nàng không ngồi xe ngựa.
Lúc này Triệu phủ chỉ có một chiếc xe ngựa, đó còn là Triệu Tuấn dồn
hết gia tài mới mua được, mấy ngày nay Triệu Tuấn ra ra vào vào phủ đều
cần dùng đến nó. Phùng Uyển muốn ra khỏi cửa thì chỉ có thể đi bộ.
Mang theo một tỳ nữ một người hầu, Phùng Uyển đi như chẳng có mục
đích. Đi đến cửa Đông náo nhiệt đông đúc, bước chân Phùng Uyển tăng
nhanh hơn, đi về phía tửu lâu lớn nhất kia.
Nàng vẫn làm việc rất có chủ trương, một tỳ nữ một người hầu cũng
không hỏi nhiều, chỉ im lặng theo sát sau lưng nàng. Dĩ nhiên, đi theo
phía sau nàng không chỉ có hai người này, còn có một cô gái, cũng che
mặt, lấm la lấm lét theo dấu chân Phùng Uyển.
Đi tới phía trước tửu lâu, bước chân Phùng Uyển dừng lại và ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trong tửu lâu truyền ra một tràng tiếng cười, trong tiếng
bước chân bịch bịch bịch, một nam tử trẻ tuổi, dáng người cao thẳng,
khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ uy nghiêm, ăn mặc sang trọng chầm chậm đi ra
trong vòng vây của hai người hộ vệ.
Nam tử trẻ tuổi bước một bước ra khỏi bậc thềm liền có một chiếc xe
ngựa màu đỏ cực kì đẹp đẽ quý giá chạy nhanh lại đây. Bên cạnh xe ngựa
có tám hộ vệ cao lớn dũng mãnh nhảy xuống, nghênh đón nam tử trẻ tuổi
kia.
Nguyên Thành là một thành trì bình thường lại mới xây dựng không lâu
nên chưa từng thấy xe ngựa đẹp đẽ quý giá như vậy, hộ vệ khí thế phi
phàm, quần áo lộng lẫy như vậy, hành động hiên ngang, vừa nhìn nam tử
trẻ tuổi đã biết chính là bậc thiên kiêu chi tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, người có ánh mắt khá hơn một chút cũng nhìn đấy ngây dại.
Đúng lúc này, một người xông ra từ phía sau Phùng Uyển.
Người nọ vừa xông đến phía trước Phùng Uyển thì tốc độ liền thoáng
chậm lại, chỉ thấy nàng ta hất mông, cúi đầu xông về phía trước.
Tuy nói là xông nhưng tư thế tiến lên của thiếu nữ này vô cùng uyển
chuyển, bộ áo dài người Hồ kia bó thật chặt trên người, khiến đường cong
lung linh của thiếu nữ được phác họa cực kì xinh đẹp.
Thấy thiếu nữ cúi đầu, điên cuồng mà xông về phía nam tử trẻ tuổi,
Nhung Nhi đứng phía sau Phùng Uyển trợn mắt há mồm kêu lên: “Là tứ cô
nương.” Nàng vội vàng chuyển hướng Phùng Uyển, thấp giọng nói, “Phu
nhân, không xong rồi, đó là tứ cô nương.”
Phùng Uyển nghe vậy, hơi rũ mắt, nàng chưa trả lời, chẳng qua khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Dĩ nhiên nàng biết ả là Phùng Vân. Nàng còn biết, lời coi tướng của
mình cũng không phải là giả. Ở kiếp trước, Phùng Vân đang câu dẫn Triệu
Tuấn bị mình phát hiện đuổi đi, liền nhanh chóng bám lấy quyền quý đương
triều. Lúc tin tức lọt vào tai Phùng Uyển thì ả đã thành phi tử bệ hạ
mới nạp.
Từ sau đó, mỗi lần Phùng Vân tiến lên một bước thì cuộc sống của nàng
liền khó khăn một phần. Ả không làm khó dễ Triệu Tuấn, thậm chí còn dẫn
dắt y, ả chỉ trút hết toàn bộ hận thù lên người nàng.
Phùng Vân vừa mới xông đến gần nam tử trẻ tuổi kia thì tiếng quát khẽ
của vài tên hộ vệ đồng thời vang lên, “Đứng lại.” Bọn họ đồng thời tiến
lên từng bước, chắn trước người nam tử trẻ tuổi kia.
Đúng lúc này, Phùng Vân làm như bị hoảng sợ, ả yêu kiều kêu lên một
tiếng, thân mình thoáng cái ngã phịch nghiêng về bên trái. Một tay chống
trên mặt đất, trong lúc vô tình cái khăn che trên mặt ả đã rơi xuống.
Ả ngẩng khuôn mặt dù bị hoảng sợ vẫn long lanh lên, Phùng Vân hé cái
miệng nhỏ nhắn, rưng rưng nước mắt nhìn vào nam tử trẻ tuổi. Dường như
vừa rồi tiếng quát của mấy tên hộ vệ quả thực gây sợ hãi cho ả.
Mỹ nhân hoảng sợ chính là cảnh trong tranh tương đối động lòng người.
Huống chi mỗi động tác, từng vẻ mặt của mỹ nhân này đều đã được sắp
đặt?
Mái tóc Phùng Vân buông nghiêng, che lại một bên mặt xinh đẹp. Tay
chống trên mặt đất cũng yếu đuối không chịu nổi. Loại yếu đuối không
chịu nổi này hợp với đường cong dáng người lả lướt, thật là có kiểu xin
chàng thương tiếc động lòng người.
Mắt to ngấn nước, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch, giờ phút này Phùng Vân mỗi một phân mỗi một tấc đều lộ ra nét quyến rũ.
Nàng đang quyến rũ nam tử trẻ tuổi kia.
Trong mắt Phùng Uyển lóe lên nụ cười thưởng thức, một lát sau cũng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia.
Nam tử trẻ tuổi được bốn hộ vệ bảo hộ cũng đang nhìn Phùng Vân.
Chẳng qua y chỉ nhìn thoáng một cái, liền cau mày, ống tay áo khẽ vung, “Đuổi ả đi.”
Ba chữ vừa thốt ra, Phùng Vân khẽ kêu một tiếng điềm đạm đáng yêu:
“Thiếp đi ngay, đi ngay đây.” Nước mắt nàng tràn mi, giọt nước mắt muốn
rơi nhưng lại không, ánh mắt nhìn nam tử trẻ tuổi như bị oan ức rất lớn.
Lần này, rốt cuộc nam tử trẻ tuổi cũng quay đầu, nghiêm túc đánh giá đến ả.
$pageOut
$pageIn
Chương 6: Thiếu niên khuynh thành
Nhìn chằm chằm vào Phùng Vân, nam tử trẻ tuổi kia nhếch miệng mỉm cười, hắn hỏi: “Cô tên là gì?”
Phùng Vân mừng rỡ, ả vội vàng nói: “Thiếp, thiếp họ Phùng, Phùng thị A Vân.”
“Phùng thị A Vân à?” Nam tử trẻ tuổi nhẩm
lại tên ả, y nhìn dáng vẻ xấu hổ e sợ của Phùng Vân, đặc biệt là tròng
mắt rưng rưng và ánh mắt quyến rũ đưa tình.
Nam tử buồn cười, chợt cất tiếng ha ha,
nói: “Tiểu cô tử, ngươi quyến rũ lầm người rồi, người như ta không thích
kiểu như ngươi.”
Giọng của y
vừa lớn, tiếng cười cũng vang xa, còn mang theo vẻ bỡn cợt và kinh
thường, cũng mang theo tiếng cười lạnh lùng thấu xương, thoáng chốc
khiến mọi người kinh hãi.
Chỉ trong chốc lát, tiếng cười chợt vang
lên ồn ã. Bất kể là người đi đường hay hộ vệ cũng cười ha ha. Vừa cười
họ vừa chỉ trỏ Phùng Vân.
Sau tiếng xì xào, Phùng Vân mặt đỏ tía tai, mà vẻ yểu điệu ả vẫn khổ tâm duy trì, lúc này đã không tiếp tục được nữa.
Thấy ả bụm mặt lảo đảo lao ra, Phùng Uyển
cúi đầu cười khẩy một tiếng: Chỉ vậy mà còn đòi làm quý nhân, con đường
đó e chừng không nên đi!
Đối với nam tử trẻ tuổi kia mà nói, nữ
lang như Phùng Vân y đã thấy nhiều, cũng trải qua nhiều lắm rồi. Không
thèm để ý, y quay đầu nhìn vào xe ngựa, vươn tay, cất giọng dịu dàng,
“Ra đi.”
Giọng nói của y thậm chí còn có vẻ vui mừng mà chính y cũng chưa phát hiện ra.
Màn xe phất phơ vén lên.
Mọi người vốn vẫn đang giễu cợt Phùng Vân, vẫn đang rung đùi đắc ý cảm thán. Nhưng vừa liếc mắt lập tức á khẩu.
Phùng Uyển cũng á khẩu.
Nàng từng nghe lời đồn, biết chàng rất
rất đẹp, nhưng cho đến giờ phút này, mới thực sự hiểu, vẻ đẹp xưa nay
chưa từng có rốt cuộc như thế nào.
Một thiếu niên cao ráo nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Mái tóc đen như mực của thiếu niên buông xõa trên vai, trên đỉnh đầu chỉ có một cây trâm ngọc bích búi hờ.
Ngũ quan của chàng vô cùng rõ nét, môi
hồng thắm, mắt dài hơi xếch, tròng mắt sáng rỡ long lanh, như rặng mây
đỏ trên bầy trời xanh thẳm, vô cùng tươi đẹp, vô cùng trong suốt, vô
cùng cùng tà mị.
Không, không, tất cả những từ hình dung này đều là hư ảo.
Tất cả những người nhìn thấy thiếu niên này, cảm giác đầu tiên chính là đẹp, vẻ đẹp không gì sánh nổi.
Không một nơi không đẹp, không một nơi không phong tình.
Thiếu niên mặc tử bào, màu tím này đã cao
quý lại thần bí, rất hiếm người hợp. Nhưng mặc trên người thiếu niên
này lại chỉ khiến người ta cảm thấy nó thật xứng với chàng.
Vẻ quý phải của nam tử trẻ tuổi khiến
người ta ngỡ ngàng, nhưng thiếu niên trước mắt này lại đẹp đến mức khiến
người ta không thể hít thở.
Nhìn thiếu niên trước mắt, nam tử trẻ
tuổi tiến lên một bước, y nắm tay chàng, dịu dàng nói: “Tửu lâu cũng
không tệ, hi vọng ngươi thích. Đi thôi.”
Vô cùng ân cần, hết sức dịu dàng.
Lần này, tất cả mọi người đều hiểu tại
sao y chẳng những thờ ơ lại còn giễu cợt mỹ nhân chủ động như Phùng Vân.
Thật sự nam tử trước mắt này đã hoàn toàn bị thiếu niên đó mê hoặc.
Cũng phải, thấy được sắc đẹp như vậy thì còn có thể vừa mắt mỹ nhân nào trên cõi đời này nữa?
Thiếu niên mỉm cười đáp lại cử chỉ dịu dàng của nam tử.
Mặt chàng vẫn thản nhiên hờ hững, nụ cười này khiến người ta cảm thấy chói lòa, có thể đả thương mắt.
Thiếu niên khẽ khàng đáp lại: “Được.”
Sau khi chàng đồng ý, liếc mắt nhìn mọi người.
Rồi chàng nhìn đến Phùng Uyển.
Bốn mắt nhìn nhau, Phùng Uyển cúi đầu,
gần như không thể nhận ra, nàng hành lễ với chàng theo kiểu người dưới
với người trên. Ánh mắt thiếu niên chợt lóe lên, quay đầu đi.
Chàng theo nam từ trẻ tuổi kia bước chân vào tửu lâu.
Người xung quanh còn đang ngẩn ngơ, Phùng Uyển nhắc nhở tỳ nữ và nô bộc, chậm rãi quay về.
Một lúc lâu sau, tiến ồn ã mới vang lên.
Đi thẳng đến cửa phủ, tỳ nữ và nô bộc mới lên tiếng. Nghe vẻ hưng phấn không thể che giấu trong giọng họ, Phùng Uyển lắc đầu.
Phùng Vân không có trong phủ, Triệu Tuấn
cũng không. Cũng phải thôi, bây giờ Ngũ hoàng tử cũng đến rồi, chắc y
đang vội vàng tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ.
Trở lại tẩm phòng, Phùng Uyển cho người hầu lui ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù nàng từng trải không ít chuyện, nhưng
vẻ đẹp của thiếu niên đó quá chấn động, điều này khiến người luôn tỉnh
táo như nàng hơi khó chịu. Nàng muốn bình tĩnh trở lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu thì một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Một người hầu đứng ngoài lên tiếng, “Phu nhân, Phượng Nhi đã về. Có cần nàng đến ra mắt không?”
“Không cần.”
“Nhà phu nhân cũng phái người tới, một tỳ nữ và một nhũ mẫu, còn có một xe sách vở, phu nhân có muốn xem không?”
Trong nhà phái người tới?
Phùng Uyển mở mắt ra.
Nàng ngồi thẳng người, khẽ nói: “Cho họ vào đi.”
“Dạ.”
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên.
Hai tiếng bước chân, một uyển chuyển, một rề rà, cũng vô cùng quen thuộc, vô cùng quen thuộc với nàng.
Cửa phòng mở ra kẽo kẹt, một nha đầu mười
ba tuổi và một phụ nhân hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đồng thời xuất
hiện trước mắt Phùng Uyển.
Phụ nhân kia có vóc người tầm tầm, ngũ
quan bình thường, dáng vẻ thật thà đảm đang. Còn nha đầu kia có khuôn
mặt trắng nõn, ánh mắt lanh lợi, vẻ mặt kính cẩn.
Vẻ mặt kính cẩn này Phùng Uyển đã thấy
rất nhiều lần, nhưng vẫn lặng người. Rất nhiều năm rồi, dù nàng đắc ý
hay thất bại, dù nàng gặp phải bất cứ chuyện gì, dù nàng không quan tâm
tới địa vị của mình mà từng bước tiến lên cùng Triệu Tuấn, ả vẫn luôn
kính cẩn như vậy, thân thiết như thế.
Ả chỉ làm một chuyện có lỗi với nàng, đó chính là dụ nàng đến ngôi chùa, cuối cùng bịt miệng nàng, đẩy nàng vào quỷ môn quan.
Ả là Phất Nhi.
Hai người cùng cúi đầu, không dám thở mạnh một tiếng, không ai phát hiện ra tinh thần của Phùng Uyển hơi hoảng hốt.
Khác với phụ nhân kia, nha đầu Phất Nhi
rụt người về phía sau, tuy có cúi thấp đầu nhưng ả vẫn tinh tường cảm
giác được ánh mắt chằm chằm của Phùng Uyển.
Ánh mắt kia quá bức người, quá sắc bén, khiến ả sợ hãi.
Phùng Uyển vẫn đang nhìn chằm chằm vào ả.
Vì tiểu nha đầu trước mắt này, nàng đã
phải tốn rất nhiều tiền vàng, đi tìm rất nhiều người, chỉ để cứu cứu phụ
thân phạm tội của ả khỏi chốn lao tù.
Nàng cũng cho ả chút tiền tài, để hai huynh trưởng của ả thuận lợi cưới vợ.
Nàng còn tìm đại phu, đích thân đưa tới cửa trị bệnh cho mẫu thân của ả.
Nàng nghĩ, trên đời này có hai người mà
nàng đã dốc cạn nghĩa tình, một người là Triệu Tuấn, ngươi còn lại là
Phất Nhi trước mắt này. Vì vậy, cho đến chết nàng cũng không hiểu, tại
sao ả lại hại mình!
Giờ phút này, nàng rất muốn hỏi vì sao ngươi lại hại ta. Đáng tiếc, cho dù nàng có hỏi thì ả cũng không nói.
Rũ mắt xuống, Phùng Uyển chậm rãi uống
một hớp canh, mượn nước canh lạnh bình ổn tâm trạng của mình, nàng từ từ
hỏi: “Tên của các ngươi là gì?”
Phất Nhi và thiếu phụ kia quỳ gối dưới
đất, thiếu phụ mở lời trước: “Người nhà gọi nô tỳ là A Bình.” Bấy giờ,
rất nhiều thứ dân không có tên họ, thiếu phụ này cũng vậy. Cái tên A
Bình này được người nhà gọi bừa, gọi lâu cũng thành tên.
Phất Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói: “Người nhà gọi nô tỳ là Phất.”
“Tất cả đứng lên đi.”
“Dạ.”
“Đến gặp quản sự, nhờ ông ta sắp xếp chỗ ngủ nghỉ cho các ngươi.”
“Dạ.”
$pageOut
$pageIn
Chương 7: Phong độ
Phùng Uyển không giống như trước kia, vừa thấy Phất Nhi đã cho ả ở bên cạnh.
Thời gian trôi đi, đến tận đêm ngoài cổng
phủ mới truyền đến tiếng xe ngựa. Phùng Uyển ngồi trên giường, nhìn
mình trong gương đồng một lúc lâu, mới chậm rãi đi ra.
Khi nàng ra nghênh đón, Triệu Tuấn đã bước vào viện. Mặt y tràn đầy vẻ mỏi mệt, còn có vẻ không tự tin.
Nhìn thấy
Phùng Uyển, chân mày cau chặt của y mới giãn ra chút. Đi đến bên thê tử,
Triệu Tuấn thở dài, rồi nói: “Thật không dễ dàng.”
Y nhìn Phùng Uyển, “Uyển nương, nàng nói xem, chuyện này vi phu phải làm thế nào đây?”
Trong một năm rưỡi sau khi hai người thành thân, mỗi khi gặp chuyện lớn, Phùng Uyển đều bày mưu tính kế cho y.
Phùng Uyển suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngũ điện hạ bận lắm sao?”
“Đúng vậy, y mới có được một mỹ thiếu
niên, hoàn toàn không có lòng giải quyết công việc.” Nhíu mày, Triệu
Tuấn lẩm bẩm: “Các con bệ hạ đã trưởng thành, Ngũ điện hạ tuy tên tuổi
lẫy lừng, nhưng một khi những việc này thất bại sẽ liên lụy đến tru di
cửu tộc. Uyển nương, nàng nói xem?”
Phùng Uyển nghe vậy, suy nghĩ.
Đang lúc này, phía sau hai người, một bóng dáng quen thuộc nhẹ nhàng bước tới.
Phùng Uyển ngẩn ra, không khỏi quay đầu
lại nhìn. Triệu Tuấn thấy thế, vội vàng cười nói: “Là Tứ muội của nàng.
Uyển nương nàng có điều không biết, có một dị dân xem tướng, nói tương
lai nàng ấy sẽ là quý nhân. Ta nghĩ chuyện này dù là thật hay giả, đối
xử tử tế với nàng ấy cũng chẳng sao cả, vì vậy đưa nàng ấy vào trong
phủ. Uyển nương cảm thấy thế nào?”
Giọng điệu của y rất khách khí, nhưng
Phùng Uyển đã quá đỗi quen thuộc với ánh mắt lóng lánh đó. Chắc rằng
Phùng Vân đã nói gì với y, khiến y chợt nổi sắc tâm.
Phùng Uyển cũng không bất ngờ. Nàng biết
Phùng Vân sẽ không khinh địch biến mất khỏi cuộc đời mình. Hôm nay ả
nhục nhã trước Ngũ điện hạ, ấy vậy không để ý tới thể diện mà quay về
Triệu phủ. Có lẽ ả vẫn nghĩ, cho dù không leo được tới chốn quyền qúy,
vẫn còn Triệu Tuấn lót đáy.
Nhưng Phùng Uyển cũng không cười.
Nàng đứng khoanh tay, lẳng lặng nhìn Phùng Vân nhón bước đến, trên mặt mang theo nụ cười tươi đẹp.
Nhìn đăm đăm vào ả một lúc lâu, Phùng
Uyển mới quay sang phía Triệu Tuấn, nàng chậm rãi thi lễ với y, cất
giọng trầm mà lạnh lùng: “Thiếp mệt rồi, xin cáo lui.”
Dứt lời, nàng không đợi Triệu Tuấn lên tiếng, đã quay người trở về tẩm phòng.
Nàng tức giận!
Đây là lần đầu tiên Triệu Tuấn thấy nàng
tức giận. Y ngẩn ngơ, nhướng mày, lạnh giọng nói: “Uyển nương, nàng
chẳng biết phép tắc gì cả!”
Chẳng biết phép tắc?
Phùng Uyển thấy hơi buồn cười, cũng có phần thê lương.
Nàng thật sự không rõ, một người đàn ông như vậy, tại sao kiếp trước mình lại cam tâm tình nguyện trao cho y tất cả?
Cười lạnh, Phùng Uyển không quay đầu lại, cũng không để ý đến nữa.
Nhìn bóng dáng xa dần của nàng, Phùng Vân hơi bất an, cất giọng hờn dỗi với theo, “Đại tỷ, tỷ ghét muội đến vậy sao?”
Ả nói đến đây, liền quay về phía Triệu Tuấn, giọng nói nghẹn ngào, “Đại tỷ phu, có phải tỷ tỷ đã hiểu lầm gì không?”
Vốn dĩ Phùng Uyển cũng không muốn đáp lời.
Nhưng nàng nghĩ, sớm muộn cũng phải mở miệng, đây cũng là một cơ hội.
Cho nên nàng dừng bước.
Chậm rãi quay đầu lại, dưới ngọn đèn, đôi
mắt xinh đẹp thần bí của nàng lạnh lùng mà ung dung nhìn chằm chằm vào
Phùng Vân, rồi liếc về phía Triệu Tuấn.
Phùng Uyển chậm rãi thi lễ với Triệu
Tuấn, chậm rãi nói: “Từ khi Uyển nương thuộc về phu chủ, hai năm chưa
mang thai, thực sự thất đức. Muốn xin về nhà!”
Nàng nói, muốn xin về nhà!
Nàng còn dám nói, muốn xin về nhà!
Vì một chuyện cỏn con như vậy!
Gương mặt tuấn tú của Triệu Tuấn chợt trở
nên xanh mét. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, miệng hé mở,
suýt nữa thốt lời đồng ý. Nhưng khi nhìn dưới trăng sao, Phùng Uyển
thướt tha duyên dáng, còn có dáng vẻ khoan thai hơn tất cả quý nữ y từng
gặp. Nhớ lại hơn một năm phu thê ân ái, hắn hít một hơi, lạnh lùng nói:
“Cứ đợi chẵn hai năm nàng nói cũng chưa muộn!”
Nói ra lời này, y căm tức vô cùng. Lập tức vung tay áo, quát: “Đúng là không thể nói lý.” Quay người đi về phía thư phòng.
Nhìn bóng dáng khuất dần của y, Phùng Vân
ngẩn ra một lúc rồi hoảng hốt nói với Phùng Uyển: “Đại tỷ, tỷ làm gì
thế? Ngay cả muội, tỷ cũng không dung được sao?”
Ả nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, bất mãn kêu lên: “Đại tỷ, lòng dạ tỷ quá hẹp hòi!”
Giọng của ả không nhỏ, người hầu khắp nơi thi thoảng quay lại nhìn.
Phùng Uyển biết ả cố ý, ả muốn mình mất mặt trước mọi người.
Nhưng mặc dù nàng cũng không thèm để ý, nhưng không thể để Phùng Vân lấn lướt.
Dưới ngọn đèn dầu, Phùng Uyển nhìn chằm
chằm vào Phùng Vân, hờ hững, chậm rãi cất lời: “Hôm nay Vân nương ra mắt
Ngũ điện hạ à?” Lời vừa thốt ra, mặt Phùng Vân lại đỏ bừng.
Phùng Uyển cũng không bỏ qua cho ả, nàng
lạnh lùng nói: “Tất nhiên Triệu lang không biết, muội đã đắc tội với Ngũ
điện hạ. Lúc này chàng còn nhận người vào phủ, không sợ hủy hết tiền đồ
sao?”
Giọng nàng cũng không nhỏ, lời này cũng muốn cho người hầu nghe thấy.
Phùng Vân giận đến cứng họng, nước mắt lưng tròng, ả thét to: “Đại tỷ!”
Phùng Uyển nào có tâm tư nhìn ả giả bộ, lập tức quay người rời đi.
Trở lại ngủ phòng không quá nửa canh giờ,
bên ngoài chợt vang tiếng bước chân. Chốc lát sau, một người hầu nói
với tỳ nữ của nàng: “Phu nhân đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa đâu.”
Người hầu kia nhìn vào tẩm phòng ánh sáng
leo lắt, thở dài, cất giọng khẽ khàng: “Phu nhân cũng thật là, nếu nàng
có lòng tốt, nên nhỏ nhẹ nói cho lang chủ nghe chứ. Tự dưng giận dữ vô
cớ, thảo nào lang chủ mất hứng.” Dừng một chút, người hầu kia lại nói:
“Nghe nói tiểu cô Phùng Vân kia đã đồng ý, ngày mai sẽ dọn về.”
Đây là ý của Triệu Tuấn. Sau khi Triệu Tuấn nghe được lời của đám người hầu, chuyển thành lấy lòng nàng.
Phùng Uyển ngồi trên giường, nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng.
Người hầu kia nói thêm hai câu mới cáo từ rời đi.
Đèn trong thư phòng vẫn tỏ, Triệu Tuấn đang chờ Phùng Uyển chủ động lấy lòng y.
Nhưng cho đến tận nửa đêm, Phùng Uyển cũng không bước vào.
Nháy mắt đã qua một đêm.
Phùng Uyển vừa mới rửa mặt, đã nghe thấy
bên ngoài truyền đến tiếng líu ríu. Không đợi nàng hỏi thăm, một tỳ nữ
đã chạy vào, nói luôn miệng: “Phu nhân, phu nhân, trong phủ có khách
tới. Chậc chậc, khách nhân đó tuấn tú lắm, thật sự rất tuấn tú!”
Phùng Uyển nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của tỳ nữ, thấy hơi buồn cười. Nàng đứng lên, cất bước đi ra ngoài.
Hỏi hai người hầu mới biết được khách
nhân kia đang nói chuyện với Triệu Tuấn trong thư phòng. Phùng Uyển mang
theo Nhung Nhi, đi tới hoa viên đằng sau.
Mới mới vào hoa viên, nàng đã thấy Phùng Vân đỏ mặt lén lút thò đầu nhìn vào trong thư phòng.
Nhung Nhi thấy cảnh tượng này liền bĩu môi, chán ghét nói: “Lang chủ cũng thiệt là, rõ ràng đã đuổi đi rồi còn mang về phủ.”
Nàng nói tới đây, thấy Phùng Uyển như
cười như không, không khỏi tò mò hỏi: “Phu nhân, người nói Ngọc lang đó
có thể để ý Phùng Vân không?” Nàng cười hì hì, nói: “Liệu Ngọc lang có
giống Ngũ điện hạ, lại quát mắng trách móc một trận nữa không?”
Phùng Uyển nghe vậy, cũng tươi tỉnh lên,
“Để ý? Không đâu, nhưng cũng không quát mắng trách móc.” Bất tri bất
giác, giọng nói của Phùng Uyển lại khác trước kia, giọng hơi cao.
“Tại sao vậy?”
Phùng Uyển mỉm cười, rồi nói: “Ngươi
không biết, trên đời này có một loại người, họ vô cùng phong nhã, cực
cao quý, thấy nhiều mỹ nhân, cũng thấy nhiều phong trần. A Vân tuy đẹp
những cũng không lọt mắt họ, việc làm của A Vân dù có buồn cười, cũng
không đáng được họ mở miệng quát mắng trách móc.”
Nàng ngẩn người mê mẩn thở dài, nói: “Đối với người như vậy, người Tấn dùng hai từ để hình dung, đó chính là phong độ!”
Gần như cùng lúc nàng dứt lời, tiếng vỗ
tay giòn tan vang lên, cùng với đó, còn có một giọng nói nam tử thanh
nhã, “Không ngờ trên mảnh đất người Hồ thống trị này còn có người biết
hai chữ phong độ. Được nàng khen ngợi, thẹn không dám nhận!”
$pageOut
$pageIn
$pageOut
$pageIn
$pageOut
$pageIn
$pageOut
Chia sẻ để bạn bè bạn cùng nghe nhé :
Post a Comment