Mama
( Web thú vị - JazzyVn ) Vector Harrison lặng lẽ bước xuống khỏi chuyển xe bus 304 cuối cùng của ngày. Đường phố New York đã bắt đầu chuyển sang đông, thời tiết đã cũng dần lạnh lẽo. Công việc dồn đống nhưng Vector vẫn chưa giải quyết xong. Cuối tuần này còn là deadline cho bản dự án nhưng anh vẫn chưa có một ý tưởng khả thi nào. “Thôi kệ! Rồi đâu sẽ có đó thôi”. Anh thầm nghĩ rồi lại nhét headphone vào tai, phiêu theo những điệu nhạc réo rắt.
“Này, cậu ơi giúp tôi với”. Vector giật mình quay lại. Một ông cụ đang chống gậy lê từng bước trên con đường lạnh một cách khó khăn.
- Cậu ơi giúp tôi với.
Ông cụ nhắc lại một lần nữa. Vector bỏ tai nghe, tiến tới gần.
- Cụ ơi, cụ đi đâu vậy. Trời lạnh thế này rồi, con cháu cụ đâu?
Ông cụ thở khó nhọc, mặt xám đi có lẽ vì lạnh và đói, tay run run cầm một vật
- một lon nước ngọt đã bẹp dí, méo mó không rõ để làm gì:
- Tôi đang trên đường về nhà, cậu làm ơn đưa tôi đến trạm xe bus kia với, người nhà tôi đang đợi ở đó.
Vừa nói, ông vừa chỉ tay về trạm xe bus phía xa xa…
…
- Cháu là người nhà của cụ à, bố mẹ cháu đâu rồi?
Cô bé con không nói gì, đôi mắt như vô hồn nhìn về phía trước, chân liên tục đung đưa. Chỉ nhìn anh rồi lại quay mặt đi.
- Nó bị câm cháu ạ, chắc mẹ nó chỉ ở gần đây thôi.
- Cụ ngồi xuống đi, để cháu đi mua cái gì đấy cho cụ ăn.
Ông cụ ngồi xuống cũng không nói gì. Đôi mặt dường như vô hồn. Vector thì không thể nào hiểu nổi, tại sao lại có gia đình như vậy. Bỏ mặc con cái họ ngoài này, rồi để ông cụ lang thang vất vưởng mà không đi đón. Họ là loại người gì vậy. Vừa nghĩ anh vừa đi thật nhanh tới quán tạp hóa gần nhất, mua cho cụ chút gì đó.
May mắn là anh đã tìm được một cửa hàng 24h ngay gần đó, cũng gần 12h rồi, trời thì lạnh, anh chỉ muốn về nhà thật nhanh để mai còn đi làm sớm. Tuy nhiên khi anh về đến trạm xe bus cầm theo được chút bánh và sữa cho ông cụ, thì lại chẳng thấy ông cụ đâu nữa. Chỉ còn lại con bé với đôi mắt vô hồn và cây gậy của ông cụ dựng vào thành bến xe bus.
- Ông cháu đâu rồi?
Vừa cất câu hỏi xong, anh mới nhận ra là con bé bị câm, đâu có thể trả lời được. Dạo này tâm trí để đi đâu không biết, anh đành ngồi xuống và chuẩn bị nhét tiếp headphone vào tai, thế nhưng…
- Chú muốn gặp ông cháu à?
- Cháu… cháu nói được sao…?
Nó bỗng bật cười khanh khách, tiếng cười xé toác màn đêm yên tĩnh, một tiếng cười ghê rợn nhưng không phải phát ra từ nó, nó phát ra từ ngay trên nóc của cái xe bus. Tiếng cười ghê rợn kéo dài từng tràng khiến anh tê tái tới tận xương sống. Con bé cười cợt, đôi mắt chuyển sang trắng dã, cơ thể bắt đầu chuyển sang xám và bật tiếng:
- Chú muốn gặp ông cháu thì ông cháu đây!
“Bịch”, 1 cánh tay rơi từ trên mái xuống, kèm theo đó là tiếng leng keng của lon nước đã bẹp dí. Máu bắt đầu rỏ tong tong từ trên mái xuống ngay trước mặt con bé kia. Nó lại bật lên những tiếng cười ai oán.
- Chú có muốn gặp mẹ cháu nữa không?
Vector đã cứng họng từ bao giờ. Một làn khói đen từ người con bé bốc ra, luồn dưới ghế, xuyên qua chân và leo lên phía sau lưng anh. Một giọng nói không phải của người cất lên vang vọng tới lạnh gáy:
- Con gái à, đến giờ ăn tối rồi?