Tinh Dầu Online Fanpage

Showing posts with label Truyện ma. Show all posts
Showing posts with label Truyện ma. Show all posts

Radio Online - Nghi lễ trừ tà ở Việt Nam xưa (Full)

(http://jazzyvn.blogspot.com) - Năm 1920, Hiệp hội Thông linh gia Pháp quốc có cử hai đại diện là ông Camille Flammarion và bà Josette d’Estamines sang khảo sát về phù thủy tại Đông Dương... Tại Việt Nam, hai nhà thông linh Pháp đã tiếp xúc với nhiều nhân vật, trong số đó có một viên tri huyện ở Hải Dương, con nuôi của một vị pháp sư lừng danh.

Nhờ sự hướng dẫn của ông quan trẻ này mà hai nhà thông linh Pháp được chứng kiến nhiều sự việc kì bí, lạ lùng và viết hồi ký phóng sự về giới phù thủy Việt Nam đăng trên tạp chí “La Revue des Deux Mondes”. Trích lục dưới đây là bài tường thuật về việc triệu thỉnh Đức Thánh Trần giáng đàn trừ tà.

Sự chuẩn bị cho nghi lễ

Nghe Radio Trên Youtube :

Linh Hồn Chưa Siêu Thoát

( Web thú vị - JazzyVn ) Giật mình tỉnh giấc, mắt mỏi nhừ, nhưng cơ thể thì lại nhẹ bẫng… Khang đang nằm trên băng ghế đá công viên gần nhà mình, cậu nhăn mặt khó hiểu, sao mình lại có thể ngủ quên ở đây được?
Bóng chiều đã tắt hẳn, chỉ còn le lói vài vệt sáng yếu ớt cuối chân trời… Đường phố vắng lặng, hoang vu, cảm giác cô độc như đang xâm chiếm lấy cậu. Thằng nhóc hàng xóm đang cầm trái bóng tung tăng chạy ra sân đá banh cùng đám bạn, nó vốn rất mến Khang, hay qua nhà cậu chơi mỗi khi ba mẹ nó đi vắng. Khang đứng lại chờ nó bước tới để chọc ghẹo một chút, nhưng nó chạy vượt qua như thể không hề thấy cậu vậy, hay nó dỗi Khang chuyện gì?


Chapter 2: Blood Debt (Truyện ma)

  Chapter 2: Blood Debt

( Web thú vị - JazzyVn ) 5:00am. Broadway, Manhattan, NewYork
* Reng, reng, reng.
Tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại di động, đánh thức người đàn ông vẫn còn đang trong tư thế ngái ngủ, trong một căn hộ trên đường Broadway. Ông ta vươn tay nhấn nghe.
- Ông Smith phải không?
- Vâng, tôi đây.
- Chúng ta gặp chuyện lớn rồi.
Smith ngồi bật dậy, cố lắng nghe thật kĩ tất cả những điều mà người kia nói. Tai ông ta ù đi. Ông vội vã mặc quần áo, hôn tạm biệt người vợ đang ngủ ngon và nhanh chóng dời khỏi nhà. Sáng mùa đông lạnh lẽo, tuyết bắt đầu rơi trên con đường vắng Broadway. Rảo bước thật nhanh, ông rẽ lên một nhà ga tàu điện trên cao gần nhất. Và lặng lẽ kiếm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Chuyến tàu lao đi vun vút trong màn sương dày của sáng sớm. Hôm nay, sương mù rất đậm, dù là trong thành phố nhưng hầu hết các tòa nhà đều đã bị che phủ bởi lớp sương dày đặc, cảm tưởng như con tàu như đang bay vào cõi hư vô.
Adams Smith, chuyên viên sinh học cao cấp của tập đoàn Amaz Industries, chuyên nghiên cứu về các chủng virus mới và các loại virus chưa rõ nguồn gốc. Từng tốt nghiệp bằng sinh học ứng dụng tại MIT, đã có 10 năm kinh nghiệm nghiên cứu cho Nasa trong chương trình hệ sinh thái sao Hỏa, trước khi làm việc cho Amaz Industries. Điều gì đã lôi kéo ông từ làm việc cho một tổ chức không gian về đầu quân cho một tập đoàn gần như không có tên tuổi? Hai năm trước, ông phát hiện ra một chủng virus mới chưa được con người biết đến, có khả năng giết chết triệt để các tế bào ung thư mà hầu như không gây đau đớn cho bệnh nhân. Nasa muốn chuyển giao dự án của ông cho bộ Y tế nhưng ông không đồng ý. Đúng lúc đó thì Amaz.Ind đã nhảy vào tuyên bố tài trợ không giới hạn cho dự án này của ông. Vì đam mê nghiên cứu và theo đuổi các mục tiêu cá nhân, ông đã từ bỏ Nasa. Hai năm sau, dự án đã đạt được những mục tiêu không tưởng thì một sự việc đã xảy ra…
Chuyến tàu lao vun vút trong màn sương mù xuống Hạ Manhattan, Smith ngồi dựa đầu vào cửa sổ, cố gắng căng mặt nhìn cảnh vật xung quanh nhưng vô vọng. Dự báo thời tiết hôm qua đâu có thông báo hôm nay sương mù dày đặc đến vậy. Đang tập trung vào không gian bên ngoài thì tiếng loa thông báo, chuyến tàu sắp đến bến cầu Brooklyn, cũng là nơi Smith phải xuống nhưng lạ một điều, con tàu dường như không giảm tốc độ. Bằng trực giác của mình, Smith biết đã có chuyện xảy ra. Quả đúng như vậy, con tàu lao qua bến mà không dừng lại. Smith đứng dậy đập vào thành cửa ra vào của con tàu và cố gắng gọi lớn:
- Dừng tàu lại, tôi phải xuống bến này.


MAMCC - ' MaMa ' (Truyện Ma)

Mama 

( Web thú vị - JazzyVn ) Vector Harrison lặng lẽ bước xuống khỏi chuyển xe bus 304 cuối cùng của ngày. Đường phố New York đã bắt đầu chuyển sang đông, thời tiết đã cũng dần lạnh lẽo. Công việc dồn đống nhưng Vector vẫn chưa giải quyết xong. Cuối tuần này còn là deadline cho bản dự án nhưng anh vẫn chưa có một ý tưởng khả thi nào. “Thôi kệ! Rồi đâu sẽ có đó thôi”. Anh thầm nghĩ rồi lại nhét headphone vào tai, phiêu theo những điệu nhạc réo rắt. “Này, cậu ơi giúp tôi với”. Vector giật mình quay lại. Một ông cụ đang chống gậy lê từng bước trên con đường lạnh một cách khó khăn. - Cậu ơi giúp tôi với. Ông cụ nhắc lại một lần nữa. Vector bỏ tai nghe, tiến tới gần.
- Cụ ơi, cụ đi đâu vậy. Trời lạnh thế này rồi, con cháu cụ đâu?
Ông cụ thở khó nhọc, mặt xám đi có lẽ vì lạnh và đói, tay run run cầm một vật
- một lon nước ngọt đã bẹp dí, méo mó không rõ để làm gì:
- Tôi đang trên đường về nhà, cậu làm ơn đưa tôi đến trạm xe bus kia với, người nhà tôi đang đợi ở đó. Vừa nói, ông vừa chỉ tay về trạm xe bus phía xa xa… …
- Cháu là người nhà của cụ à, bố mẹ cháu đâu rồi? Cô bé con không nói gì, đôi mắt như vô hồn nhìn về phía trước, chân liên tục đung đưa. Chỉ nhìn anh rồi lại quay mặt đi.
- Nó bị câm cháu ạ, chắc mẹ nó chỉ ở gần đây thôi.
- Cụ ngồi xuống đi, để cháu đi mua cái gì đấy cho cụ ăn. Ông cụ ngồi xuống cũng không nói gì. Đôi mặt dường như vô hồn. Vector thì không thể nào hiểu nổi, tại sao lại có gia đình như vậy. Bỏ mặc con cái họ ngoài này, rồi để ông cụ lang thang vất vưởng mà không đi đón. Họ là loại người gì vậy. Vừa nghĩ anh vừa đi thật nhanh tới quán tạp hóa gần nhất, mua cho cụ chút gì đó. May mắn là anh đã tìm được một cửa hàng 24h ngay gần đó, cũng gần 12h rồi, trời thì lạnh, anh chỉ muốn về nhà thật nhanh để mai còn đi làm sớm. Tuy nhiên khi anh về đến trạm xe bus cầm theo được chút bánh và sữa cho ông cụ, thì lại chẳng thấy ông cụ đâu nữa. Chỉ còn lại con bé với đôi mắt vô hồn và cây gậy của ông cụ dựng vào thành bến xe bus.
- Ông cháu đâu rồi? Vừa cất câu hỏi xong, anh mới nhận ra là con bé bị câm, đâu có thể trả lời được. Dạo này tâm trí để đi đâu không biết, anh đành ngồi xuống và chuẩn bị nhét tiếp headphone vào tai, thế nhưng… - Chú muốn gặp ông cháu à?
- Cháu… cháu nói được sao…?
Nó bỗng bật cười khanh khách, tiếng cười xé toác màn đêm yên tĩnh, một tiếng cười ghê rợn nhưng không phải phát ra từ nó, nó phát ra từ ngay trên nóc của cái xe bus. Tiếng cười ghê rợn kéo dài từng tràng khiến anh tê tái tới tận xương sống. Con bé cười cợt, đôi mắt chuyển sang trắng dã, cơ thể bắt đầu chuyển sang xám và bật tiếng:
- Chú muốn gặp ông cháu thì ông cháu đây! “Bịch”, 1 cánh tay rơi từ trên mái xuống, kèm theo đó là tiếng leng keng của lon nước đã bẹp dí. Máu bắt đầu rỏ tong tong từ trên mái xuống ngay trước mặt con bé kia. Nó lại bật lên những tiếng cười ai oán.
- Chú có muốn gặp mẹ cháu nữa không? Vector đã cứng họng từ bao giờ. Một làn khói đen từ người con bé bốc ra, luồn dưới ghế, xuyên qua chân và leo lên phía sau lưng anh. Một giọng nói không phải của người cất lên vang vọng tới lạnh gáy: - Con gái à, đến giờ ăn tối rồi?