Bóng chiều đã tắt hẳn, chỉ còn le lói vài vệt sáng yếu ớt cuối chân
trời… Đường phố vắng lặng, hoang vu, cảm giác cô độc như đang xâm chiếm
lấy cậu. Thằng nhóc hàng xóm đang cầm trái bóng tung tăng chạy ra sân
đá banh cùng đám bạn, nó vốn rất mến Khang, hay qua nhà cậu chơi mỗi khi
ba mẹ nó đi vắng. Khang đứng lại chờ nó bước tới để chọc ghẹo một chút,
nhưng nó chạy vượt qua như thể không hề thấy cậu vậy, hay nó dỗi Khang
chuyện gì?
Nhưng nỗi bận tâm ấy nhanh chóng tan đi, Khang đang muốn về nhà,
không phải vì đói hay vì mệt, mà vì một thứ cảm giác gì đó đang xâm
chiếm lấy cậu, cái cảm giác thèm muốn trở về với ngôi nhà mà ngày nào
cậu cũng ăn, uống, ngủ nghỉ ở đó, với những người thân thương ruột thịt
vốn đã gắn bó với Khang suốt 20 năm nay, thế tại sao cậu lại còn khẩn
trương như thế? Thật lạ.
Trên suốt đoạn đường đi, Khang càng ngạc nhiên nhiều hơn khi có rất
nhiều người, lạ không nói làm gì, những người có quen biết cũng chẳng
thèm nhìn chứ đừng nói là cười chào cậu một cái. Không lẽ Khang đã làm
điều gì đắt tội với mọi người??? Gần đến nhà, Khang thấy có rất nhiều xe
dựng trước cửa, từng nhóm người lặng lẽ bước ra, gương mặt buồn bã, miệng cứ xầm xì to nhỏ với nhau…
- Tội nghiệp… Còn trẻ thế mà đã… đúng là số trời!
- Ừ, không biết mẹ nó có vượt qua nổi không…
Họ nhìn nhau lắc đầu, Khang bước tới định hỏi có chuyện gì, nhưng
họ dường như chẳng nhìn thấy cậu… Họ bước qua cậu, không… chính xác là
đi xuyên qua người cậu!!! Một cảm giác lõng lẽo, vô cảm trải dài, Khang
không cảm nhận được gì cả… Bỗng phía cuối góc tường rào nhà Khang, có
một người đang đứng tựa lưng vào cột, tay co cụm đếm đếm các đốt ngón
tay, miệng lẩm nhẩm, rồi người đó ngẩng đầu lên nhìn Khang, thở dài tỏ
vẻ bực bội. Khang cảm giác người đó rất khác, cậu bước tới rồi hỏi:
- Anh thấy tôi à?
- Ừ, thấy!
- Thế sao mấy người kia lại không thấy tôi? Lại còn đi xuyên qua nữa…?!
- Bởi vì tôi là người duy nhất thấy được cậu!!!
- Cái gì? Tại sao chứ? Chẳng lẽ… tôi đã chết? Không… không thể thế được!
- Cứ vào nhà cậu thì sẽ biết…
Khang bước vào nhà, làn khói nghi ngút bốc lên tràn ngập khắp sân,
tiếng tụng kinh gõ mỏ vang rền… Tiếng rên rỉ, khóc than dàn trải… Là mẹ…
mẹ của Khang, bà đang ngồi sát bên chiếc quan tài, nước mắt chảy ra như
suối, người gục lên gục xuống mềm oặt, kế bên là em gái của cậu đang
vịn vai mẹ để bà khỏi ngã nhào, cứ khóc than và không ngừng gọi tên cậu…
Cảm giác xót xa, đau đớn, Khang thật sự không tin những điều đang diễn
ra trước mắt mình. Khang nhìn lên chiếc quan tài, ngay phía trước là tấm
hình chân dung của cậu và bảng cáo phó:
Lâm Ngọc Tuấn Khang
Từ trần lúc: 4 giờ chiều 06/08/2011
(Nhằm Mồng 07/07 ÂL)
Hưởng dương: 20 Tuổi
Mặt đất dưới chân anh dường như chao đảo, lê từng bước không lực
đến gần, ngay kế bên chiếc quan tài, xác anh đang nằm trên chiếc giường
nhỏ, gương mặt trắng bệt, khô khốc, vô hồn. Một nhóm người đàn ông bước
tới, khiêng xác anh lên để vào trong chiếc quan tài, lấp lại bên trên là
bụi trấu, quần áo và những đồ dùng liên quan. Chứng kiến cảnh tượng này
thật không thể kinh khủng hơn, anh đã toan chạy tới để ngăn họ lại,
nhưng vô ích… Bỗng từ phía sau lưng anh, một tiếng nói cất lên:
- Cậu đã chết thật rồi, không cứu vãn gì được đâu!
Khang quay lại, ra là Thần Chết, à không… là Sứ Giả tiễn đưa linh hồn chứ.
- Anh… Tại sao lại như vậy chứ? Không lý nào…
- Cậu thật sự quên hết rồi sao?
Sứ Giả bước tới gần Khang, gác tay lên vai cậu, ngay lập tức cậu
được dịch chuyển sang một không gian khác, con đường lớn trước lối rẽ
vào nhà cậu, những hình ảnh hiện ra chớp nhoáng… Khang chỉ kịp nhìn thấy
chính mình, đang hối hã chạy qua đường, mắt nhìn đăm đăm về phía trước,
miệng nhoẻn cười. Khang quay đầu nhìn theo hướng “Khang của quá khứ”
đang dõi theo. Ngay phía trên lề đối diện là một cô gái đang đứng đó,
nhìn Khang dịu dàng, người đó là Phương, bạn gái của cậu. Đúng rồi, vì
mãi hấp tấp qua đường, lại chỉ lo nhìn người yêu, Khang đã không nhìn
thấy chiếc xe tải đang phóng tới. Một cú va chạm dữ dội, chiếc xe đã
không phanh lại kịp thời, cơ thể Khang bay lên, rơi xuống đất, lăn mấy
vòng cho đến khi đầu đập vào dãi phân cách, máu bắn ra tung tóe…
Hình ảnh trước mắt mơ hồ, Khang thấy người nhẹ tênh, trống rỗng…
Thật không ngờ, cuộc đời trải qua biết bao thăng trầm, biến động, đau
thương, chua chát, chưa hưởng được thời khắc hạnh phúc ấm êm nào, thế mà
lại phải nhận lấy kết cục thảm khốc đến thế! Sao ông Trời lại bất công
với cậu như vậy chứ? Cậu còn quá trẻ, chỉ mới 20 tuổi thôi! Còn biết bao
nhiêu ước mơ, biết bao nhiêu hoài bão, biết bao nhiêu dự tính tương lai
phía trước, cậu người thân, gia đình, còn người mẹ đã nếm trải quá
nhiều gian truân, luôn xem cậu là niềm tự hào, là chỗ dựa tinh thần vững
chắc nhất, rồi bà sẽ sống sao trong chuỗi ngày còn lại mà không có
cậu???
Nỗi đau xót quặn thắt, nước mắt không thể rơi, chỉ còn lại cảm giác
mơn man lạnh lẽo đang bao trùm lấy linh hồn cậu. Khang quay sang, vị sứ
giả kia đang tựa lưng vào cột đèn điện huýt sáo, gương mặt vô hồn,
không gợn chút xót thương…
- Như vậy là anh đến đây để đưa tôi đi sang thế giới bên kia hả?
- Không! Rồi tôi sẽ là người tiễn cậu đi. Nhưng… không phải hôm nay!!!
- Tức nghĩa là sao? – Khang tròn mắt khó hiểu.
- Vì cậu chưa tới số chết… Cậu đã bị chết oan!
Khang hãi hùng, như vậy là sao chứ? Cậu chưa tới số chết, thế mà đã phải bị tai nạn rồi chui vào quan tài nằm…
- Anh giải thích rõ hơn đi!
- Đơn giản là vì cậu chưa tới số, chỉ là sự việc xảy đến ngoài ý muốn thôi. Nên linh hồn cậu vẫn chưa thế siêu thoát được!
- Chưa tới số? Chết oan? Chưa thể siêu thoát? A… Tôi biết rồi! –
Khang mừng rỡ. – Tôi vừa mới xem phim “49 days”, có phải chỉ cần tôi thu
thập đủ 3 giọt nước mắt yêu thương chân thành từ những người không ruột
thịt, thì tôi sẽ được sống lại đúng không? Ơ, nhưng như vậy thì phải
cho tôi làm người thực vật thôi chứ, sao lại chết luôn? Rồi tốn tiền mua
quan tài, thuê dàn kèn đám ma nữa, thiệt là! Anh tìm cách giúp tôi hoãn
lại đám tang được không?!!
Tên sức giả nhìn Khang chau mày, chóng nạnh tỏ vẻ uy lực rồi nói:
- Bô lô ba la thế đủ chưa? Đang mơ ngủ đó hả? Bộ cậu nghĩ dễ tìm 3 giọt nước mắt chân thành đó lắm chắc?!
- Thì có còn hơn không. Tui cũng đẹp trai mà, biết đâu có người thầm thương tiếc nhớ tui thì sao?!
- Bớt nhảm đi! Cậu không có cơ hội đó đâu! Tôi nói cậu chưa tới số
chết, không có nghĩa là cậu rồi sẽ không chết. Cậu chỉ chết trước số 3
ngày thôi!
- Cái gì? Tức là tôi chết sớm so với định mệnh 3 ngày á? Ax, thật
là tàn nhẫn mà, còn có 3 ngày nữa thôi mà cũng ráng lôi tôi đi nữa.
- Còn 3 ngày hay 3 tháng thì cũng vậy thôi. Cậu cũng có làm thêm
được điều gì lớn lao nữa đâu. Con người vốn không biết trước được ngày
mai thế nào mà, sống chết là do số mệnh thôi!
Đúng thế, cho dù có thêm 3 ngày, Khang cũng không thể làm gì thêm
được, vẫn đi học, đi làm thêm, rồi uống café với đám bạn, đi dạo phố với
Phương, rồi chết… Khang cũng sẽ không biết được mình sẽ chết lúc nào,
không biết trước được thời khắc cuối cùng đó để mà níu giữ hay vương
vấn, vì định mệnh đã an bài cho cậu phải chết trẻ, chết bất ngờ, chết
không lời trăn trối…
Tên sứ giả ngoắt tay gọi Khang đi theo mình, nhưng cậu chưa tới số
mà, đi theo làm gì? Ánh chiều đã tắt hẳn, chỉ còn le lói vài vệt sáng
mỏng manh cuối đường chân trời, không gian trở nên tịch mịch và âm u. Từ
phía xa, một vật gì đó đang từ từ bay tới, một người phụ nữ trạc tuổi
tứ tuần. Bà lướt từ từ đến gần sứ giả, cúi chào, vừa xong anh ta liền
vẫy tay, từ trên cao hai bóng đen bay xuống , áo choàng trùm kín cả thân
thể, tay cầm cây lưỡi hái dài ngoằn, người phụ nữ kia đi theo hai bóng
đen bí ẩn đó, từ trên bầu trời hiện lên lỗ đen rộng hoát, và cả ba như
bị hút vào trong, lỗ đen nhỏ dần rồi mất dạng. Thì ra, linh hồn người
chết sẽ được ra đi như thế…
- Tức là 3 ngày sau, tôi cũng sẽ như người phụ nữa kia?
- Đúng thế!
- Vậy là trong 3 ngày tới, tôi sẽ cứ vất vưỡng lang thang như thế này à?
- Cậu là người tiếp theo trong lịch tiễn đưa của tôi. Những ngày đó
tôi cũng rãnh, nên tôi sẽ thực hiện di nguyện đặt cách dành cho cậu.
- Di nguyện đặt cách? Nghĩa là sao?
- Những người chết oan trước ngày định số sẽ được ưu ái, cho biết đến những điều mà mình chưa tìm hiểu hết được khi còn sống.
- Cũng hay đó! Vậy thì tôi sẽ…
Đầu tiên, Khang muốn được xem những người thân yêu của mình sẽ sống
như thế nào sau những ngày không còn cậu. Ngày ra nghĩa trang chôn cất,
một màu trắng ngút trời bao phủ, nước mắt nhạt nhòa. Người mẹ đáng
thương của cậu, cơ thể tàn tạ, tiều tụy, xác xơ, nước mắt vẫn tuông ròng
rã suốt 3 ngày đêm, dường như xương thịt cũng đã hòa thành nước để mà
tuông ra hết… Còn gì nữa đâu, niềm tin, niềm hi vọng, mầm sống lớn lao
nhất của bà… đã vĩnh viễn ra đi… Bà còn sống trên đời này để làm gì, khi
mọi thứ tốt đẹp bà mong chờ giờ đã không còn nữa… Khang muốn nhào đến
ôm chầm lấy mẹ mình, nhưng không được… Cuộc đời này thật quá đỗi những
đau thương…
Rồi còn Phương, người bạn gái anh yêu mến? Thanh, thằng bạn thân
chí cốt nhất của cậu đâu? Sao họ không tới đám tang? Hay vì quá đau
lòng, không còn đủ can đảm để đến tiễn đưa Khang lần cuối?
Sứ giả dường như nghe thấu hết suy nghĩ của Khang, lên tiếng:
- Cậu nghĩ đúng đấy, họ đau lòng, không đủ can đảm để đến, nhưng không phải là vì thương xót cho cậu, mà vì không muốn đến!!!
- Anh nói vậy là sao?
- Cậu nghĩ, những người kia ai cũng thật sự khóc than tuyệt đối cho cậu hay sao? Nhìn kỹ đi!
Khang cúi đầu nhìn tổng thể những người trong đám tang. Vầng sáng
trung tâm là mẹ cậu, người khóc than nhiều nhất, và cũng là người rơi ra
những giọt lệ thuần khiết nhất, nó trong suốt và tinh khiết như pha lê,
kế đến là bà nội, bà ngoại, những giọt nước mắt tuyệt đối chân thành,
thương tiếc cho cậu. Còn những người thân, cô chú, dượng, dì, cậu mợ, họ
có tiếc cho cậu, nhưng chỉ một phần thôi, họ xót xa cho cuộc đời nhiều
hơn, và lo sợ buồn bã cho bản thân họ, rằng cuộc đời lắm nhiều oan trái,
biết rồi đây họ sẽ nhận lấy cái chết như thế nào???
Những giọt mặt đục dần, có lúc hóa đen vì chỉ là khóc cho có lệ,
khóc giả dối mà thôi… Vậy còn Phương, cô ấy rất yêu anh mà? Thanh, thằng
bạn thân từ lúc bé với cậu, sao lại không tới? Vị sứ giả trẻ tuổi kia
lại gần Khang và hỏi: “Cậu có muốn biết rõ sự thật không?”, Khang gật
đầu, sứ giả liền vẫy tay, không gian lại hoán chuyển.
Khang được Sứ Giả đưa đến chỗ của Phương, và trùng hợp thay có cả Thanh bên cạnh. Họ quấn quýt lấy nhau, y như đôi tình nhân…
- Anh à, mấy hôm nay em không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là lại thấy Khang hiện về gặp em.
- Em sợ quá nên thế thôi, trên đời này làm gì có ma chứ!
- Nhưng… anh cũng thế… không sợ gì sao?
- Sợ gì chứ? Có phải lỗi do anh đâu! Với lại, đến lúc nó chết nó cũng đâu có biết!!!
Khang vẫn chưa hiểu rõ những điều họ nói có nghĩa gì, nhưng có một
điều cậu đã nhận ra, trước mắt Khang đây là thằng bạn thân nhất và người
bạn gái cậu yêu nhất, đang cặp kè với nhau, họ đã âm thầm phản bội lại
cậu, thật kinh tởm. Tại sao chứ? Khang đã luôn tin tưởng, hết lòng hết
dạ với họ, thế tại sao họ lại đối xử với cậu như thế?!
- Cậu sẽ còn biết nhiều điều đáng sợ hơn vậy nữa kìa. Trước tiên,
hãy nhìn kỹ bộ mặt thật của thằng bạn chí cốt của cậu, xem coi lúc cậu
còn sống nó đã làm những gì.
Cuốn phim chiếu lại hiện lên, những hành động của Thanh tại ngôi
nhà của Khang được tái hiện. Vì thân thiết từ nhỏ, nên Thanh thường lui
tới nhà Khang chơi, biết rõ hết mọi đường đi nước bước trong nhà. Nhà
Khang không giàu nhưng vẫn khá hơn Thanh, nó vẫn thường vay vượn tiền
Khang mà chẳng bao giờ trả đủ, ngoài miệng ra vẻ có lỗi mong sớm trả
được, Khang tốt tính rộng rãi nên chẳng bao giờ vặn vẹo xiết đòi. Ba mẹ
Khang cũng cảm thấy Thanh là thằng lợi dụng, nên luôn khuyên Khang cẩn
trọng, Khang không tin cứ để ngoài tai, nhưng vẫn nghe lời mẹ không cho
Thanh mượn tiền nữa. Không thể đóng vai kẻ hiền, Thanh bèn chuyển sang
cướp cạn, nó âm thầm trộm tiền của Khang, nó không bao giờ lấy hết, chỉ
lựa xấp tiền lớn polime mà lấy, chừa lại vài đồng bạc lẻ cho Khang… bơm
bánh xe. Qua nhiều lần như thế, Khang bắt đầu nghi ngờ và dè chừng hơn,
hai thằng vẫn qua lại thân thiết nhưng không tin tưởng nhau nữa. Rồi một
ngày vì túng bẫng, Thanh lẽn chui xuống dưới gầm giường của Khang, đợi
đến nửa đêm thò ra ngoài và lấy cắp chiếc xe đạp đem bán. Vào lúc đó,
Khang mới 17 tuổi, phương tiện đi lại chủ yếu là xe đạp nên việc mất xe
là cả vấn đề, nhưng biết tìm đâu ra? Mẹ Khang đã nghi ngờ Thanh là thủ
phạm nhưng vì không có bằng chứng nên không thể nói.
Và sau đó, khung cảnh trên giao lộ định mệnh kia lại hiện ra lần
nữa, nhưng là trước khi Khang bị tông khoảng 3 phút. Thì ra, lúc đó
Khang đang đi uống café với Thanh (dù không muốn nhưng cũng vì bạn bè),
bỗng gặp Phương trên đường, cô nàng vẫy tay gọi Khang qua, cậu hối hả
nhìn hai bên để chuẩn bị qua lộ. Nhưng Thanh hối thúc, xô đẩy, bảo qua
nhanh lên, Khang nhìn Thanh thoáng bực, rồi nó bảo hết xe, lúc đó Khang
nhìn thấy Phương đợi mình giữa trời nắng nên rất xót, hấp tấp băng qua…
Từ phía xa, Thanh đã thấy chiếc tải trờ tới, bóp kèn inh ỏi, Thanh đã
tính kêu lên, nhưng bằng một ý nghĩ nào đó nó đã im bặt, mặc tình cho
Khang cứ cắm đầu bước đi. Đến khi Khang nằm bất động trên đường, Phương
đã tính chạy tới xem rồi gọi điện báo, nhưng Thanh đã ngăn lại, bảo cứ
xem như không biết gì rồi bỏ đi, dính vào chỉ tổ phiền phức. Nhờ trong
ví của Khang có giấy tờ tùy thân, nên mọi người nhanh chóng tìm ra thân
nhân để đem xác về….
Những âm mưu toan tính, những dối trá lọc lừa và phản bội, sự thật
phũ phàng cho một kiếp người quá đỗi đắng cay. Cuộc sống của Khang là
một chuỗi những bi kịch kéo dài, để rồi khép lại trong bế tắt. Chỉ còn
lại đây là niềm tiếc thương vô hạn cho những người thân…
- Vậy là kiếp này của tôi xem như đã hết… Hi vọng kiếp sau tôi sẽ không bạc bẽo như vầy!
- Ừ… Nhưng thật đáng tiếc. Cậu sẽ không cơ hội đó đâu!
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Cậu đã sống đủ 3 kiếp người rồi. Nên sẽ không thể đầu thai được nữa!
- Cái gì? Vậy có nghĩa tôi sẽ phải làm súc vật, những loài vô tri vô giác sao?
- Chuyện đó còn tùy hội đồng xét duyệt nhân tâm của cậu trong 3
kiếp như thế nào nữa. Nếu tốt, cậu sẽ được bổ nhiệm là một trong những
thành viên viên chức của Thiên đàng, nếu xấu sẽ xuống làm viên sai địa
ngục, kinh tởm hơn nữa thì xuống trần gian làm súc vật luôn. Nhưng trông
cậu chắc không đến nổi rơi vào trường hợp thứ 3 đâu!
Khang thoáng thở dài buồn bã, dù có được chọn lựa như thế nào, thì
từ đây cậu cũng đã vĩnh viễn rời xa cuộc sống nơi dương thế, nơi có
những vui buồn, hỷ nội ái ố, quyền lực, đua chen, nơi có tình yêu thương đong đầy và cũng lắm điêu ngoa xảo trá, tất cả đã qua rồi…
Sứ giả cho Khang đặc ân cuối cùng, được nhìn lại cuộc hành trình
làm người hai kiếp trước đó của cậu. Kiếp thứ nhất là vào thời trung cổ
trước công nguyên, Khang sống trên thị trấn nhỏ thuộc nước Hy Lạp mang
tên Issac, chỉ là một thương buôn nhỏ, cuộc sống nghèo nàn nhưng êm ả,
lớn lên lấy vợ sinh con đẻ cháu, truyền dạy nghề và chết lúc 61 tuổi.
Kiếp thứ hai là ở thời Hán đế Trung Quốc, Khang là một thái giám
trẻ bị đày vào cung phục vụ hoàng tộc. Ở đây, cậu nảy sinh tình cảm với
chính Thái Tử đương triều, vốn cấp bậc và địa vị đã không thể tác thành,
huống chí cuộc tình này chẳng bao giờ được nhân loại mọi thời đại chấp
nhận. Mối nhân duyên những tưởng rơi vào ngỏ cụt, nhưng tình yêu đã vượt
qua mọi rào cản đau thương, Thái Tử đã quyết định thoái vị và cùng
“nàng Thái giám” tội nghiệp bỏ trốn về một vùng trời xa lạ, sống bên
nhau trọn đời. Kiếp thứ hai của cậu cũng đã khép lại đầy mĩ mãn, sống
rất thọ đến 89 tuổi mới bị bệnh ho lao mà chết.
Nhìn lại chặng đường đã qua, Khang thấy có kiếp thứ 3 này là bất
hạnh và yểu mệnh nhất. Cậu tiếc nuối vô cùng, và oán giận, khi những kẻ
gây ra biết bao oan nghiệt cho mình vẫn sống tốt phây phây. Nhưng cuộc
sống vốn là một vòng quả báo luân hồi, và càng ngày vòng xoay nhân quả
đó lại càng diễn ra nhanh chóng. Vị sứ giả kia đã nói như thế, và đúng
như vậy. Không lâu sau, Thanh bị một đám du côn chặn đường, vì nghiện
game online, cờ
bạc, cá độ, vay mượn tứ phía mà không trả, lại còn sinh tật trộm cắp, bị
phát hiện, chúng thuê người xử lý. Rất may, người bạn thân “tốt tính”
của Khang đã không bị chết, chỉ bị chém đứt một cánh tay, chọt mù một
con mắt và thương tật vĩnh viễn 40%. Về phần người bạn tình phản bội, vì
quá ám ảnh với những đêm thao thức không yên về hình bóng người yêu cũ
cứ liên tục hiện về, tinh thần cô trở nên bấng loạn, lúc tỉnh lúc mê,
miệng cứ kêu la sợ hãi, gia đình phải đưa cô vào viện tâm thần để chữa
trị dài hạn…
Khang lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh dương thế về đêm từ trên cao lần
sau cuối, ánh mắt thoáng buồn xa xăm, miệng khẽ mỉm cười, lòng dâng lên
nhiều xúc cảm. Mỗi con người là một bản thể riêng biệt và cô độc, chỉ
là số phận gắn kết họ đến với nhau trong một kiếp người, rồi sau đó lại
phải vĩnh viễn lìa xa… Người Sứ giả cúi chào rồi vẫy tay tiễn biệt. Từ
phía xa, hai bóng đen xuất hiện, quần đen sâu thẳm mở rộng nơi cuối chân
trời, linh hồn Khang dần mờ nhạt, trong suốt và tan biến trong hư vô.
Nguồn : Internet
Post a Comment