Chào các bạn, tôi là một K50 của NEU
(Đại học Kinh tế Quốc dân). Biết đến Confessions này cũng khá lâu rồi
nhưng hôm nay tôi mới đủ can đảm chia sẻ về câu chuyện của cuộc đời
mình. Mong những bạn gái, những ai đang lầm đường có thể một lần nhìn
lại mà ra quyết định đúng đắn hơn.
Tôi đã từng là một đứa con ngoan,
trò giỏi, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục và bố mẹ thì hết sức
chiều chuộng. Tôi ưa nhìn, năng động, lại luôn vui vẻ lạc quan. Từ bé
đến lớn tôi luôn được bảo bọc kỹ lưỡng nên chẳng biết đến vất vả là gì.
Có lẽ chính vì cuộc sống quá xuôi chèo mát mái ấy mà tôi cứ ảo tưởng cho
mình là giỏi giang bản lĩnh lắm.
Sóng gió chỉ đến và thử thách cái
bản lĩnh kém cỏi ấy của tôi khi tôi bắt đầu lên lớp 9. Gia đình gặp biến
cố lớn, bố mẹ và anh chị buộc phải vào Sài Gòn sinh sống, để tôi một
mình ở nhà với ông bà một thời gian rồi chuyển vào sau.
Cuộc sống cũng không có gì đáng nói
nếu tôi không gặp người đó. Khi ấy anh là thầy giáo trẻ mới chuyển về
trường cấp 3 của tôi công tác, phụ trách ngay lớp tôi.
Tôi là lớp trưởng nên thường xuyên trao đổi với thầy về nhiều việc. Tôi quý thầy, coi thầy như người anh lớn của mình. Thầy cũng rất quý tôi, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi từng chút một.
Có lẽ sự cô đơn, thiếu vắng
tình cảm gia đình của tôi đã khiến thầy mềm lòng chăng? Còn với tôi,
choáng ngợp trước sự hiểu biết, thâm trầm cùng sự dày dạn kinh nghiệm
trong cuộc sống của thầy. Tôi nhanh chóng nghĩ đó là tình yêu.
Ngày qua tháng lại, sau bao
lần thầy xuống nhà tôi kèm tôi học (tôi là thành viên duy nhất trong
đội tuyển học sinh giỏi của thầy) thì chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi
hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như
thế.
Từ ngày đó trở đi, tôi yêu thầy bằng con tim non nớt và suy nghĩ ngô nghê của một đứa học trò. Cứ nghĩ sau này chỉ vài năm nữa thôi, chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.
Tôi không phủ nhận là thời gian đó,
mình đã hư hỏng đến như thế nào. Bởi ông bà tôi ở cách đó gần 2 cây số,
chỉ có mình tôi trông nhà, nên gần như tối nào thầy cũng qua và nói muốn
kèm tôi học, nhưng sự thực là làm gì thì có lẽ mọi người đều đoán được.
Tôi như kẻ bị mù chỉ tin vào mình
thầy, chỉ nghe lời duy nhất thầy, đáp ứng mọi yêu cầu của thầy, vì nghĩ
rằng là tình yêu thì phải thế.
Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi
mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi
nói chuyện với thầy, mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại
sự mong mỏi của tôi, thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì
đến thầy.
Thầy phân tích cho tôi thấy,
tốt nhất là tôi nên lặng lẽ bỏ đứa bé đi, đừng dại dột mà làm rùm beng
mọi chuyện. Tôi hiểu những gì thầy nói, tôi biết thầy nói đúng. Ở vùng
quê này thì ai tin được một thầy giáo đường hoàng, đạo mạo lại có thể
làm cho một con bé (đã từng) rất giỏi giang man bầu cơ chứ?
Ai có thể chấp nhận được một đứa con gái như tôi? Tôi có trách thầy không? Có chứ. Nhưng
có lẽ tôi trách bản thân mình nhiều hơn. Tôi ngu ngốc và quá non dại,
để bây giờ cái giá phải trả là quá đắt cho cái sự kém cỏi đó.
Sau khi nói chuyện với thầy xong,
tôi chỉ cười nhạt và không bao giờ có ý định đến tìm thầy một lần nào
nữa. Người đàn ông tôi từng nghĩ là tôi yêu, yêu bằng cả trái tim dại
dột, u mê của mình, giờ chỉ còn là nỗi chán chường và thất vọng trong
tôi.
Lấy hết can đảm, tôi kể với bố mẹ mọi chuyện. Gần như ngay lập tức, bố mẹ tôi bay ra Bắc.
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi,
bố mẹ chỉ khóc. Ngay khi nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên
khuôn mặt khắc khổ của bố mẹ, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra tôi là đứa con
bất hiếu đến nhường nào.
Rất nhanh sau đó, tôi chuyển trường vào Sài Gòn. Tôi ra đi trong lặng lẽ, không kịp chào tạm biệt cả những bạn bè thân, cũng không có cơ hội gặp lại thầy một lần nào nữa.
Thời gian mang bầu Sún (tên con trai
tôi) là thời kì tôi đau khổ nhất. Học lớp 11 mà phải đến trường với cái
bụng bầu vượt mặt, không phải nói chắc mọi người cũng đoán được phần
nào tôi ê chề nhục nhã ra sao. Thật may khi ngôi trường tôi theo học
đồng ý chấp nhận tôi, các bạn bè cũng không dò xét nhiều mà đỗi xử với
tôi rất đúng mực.
Ở cái thành phố hoa lệ này, có lẽ họ
cũng không quá bận tâm về một con bé mang bầu ở cái tuổi trẻ măng như
thế. Gia đình tôi luôn khuyên tôi nên tạm nghỉ một năm, đợi sinh xong
rồi tinh tiếp. Nhưng tôi sợ rằng khi tôi rời xa trường học, tôi sẽ sụp
đổ. Tôi sợ hãi những khoảng thời gian nhàn rỗi của mình vì khi ấy, những
ký ức về thầy, về quãng thời gian buông thả ấy cứ hiện lên giày vò và
cắn xé tôi.
Tôi thương con tôi, tôi thương gia
đình tôi, nên tôi lại càng phải cố gắng hơn gấp bội. Tôi chăm chỉ đi học
ở trường, tập thể dục đều đặn, về nhà lại học tiếng Anh, nghe nhạc và
cố gắng không để mình rơi vào trạng thái trầm cảm.
Quãng thời gian đó, nếu không có tình yêu của bố mẹ và anh chị,
có lẽ tôi đã chẳng thể vượt qua được. Đến cuối năm lớp 11, tôi sinh bé
Sún. Nếm trải nỗi đau đớn tột cùng ấy, tôi mới càng thấy trân trọng sinh
mạng của mình, trân trọng gia đình và cuộc sống này nhiều hơn.
Thật may mắn, bé Sún lớn lên dù
không có tình yêu của bố nhưng cũng rất ngoan ngoãn và kháu khỉnh. Con
đáng yêu và rất quấn bà ngoại. Gia đình tôi tuyệt nhiên không bao giờ
nhắc đến khoảng thời gian đó nữa, cũng không bao giờ hỏi tôi về thầy, về
cha của Sún.
Nỗi vất vả khi làm một người mẹ đơn thân không phải ai cũng có thể hiểu, nhất là khi tôi lại làm mẹ ở cái tuổi quá trẻ như vậy.
Nhưng tôi biết mình không được phép
mềm yếu, mình có gia đình bên cạnh, mình phải cứng cỏi lên để có thể
chăm sóc được con. Thời gian đó, tôi tạm nghỉ học để ở nhà chăm sóc cho
con cứng cáp hơn một chút.
Nhưng cuộc đời chưa chịu dừng lại ở
đó, vào một buổi chiều, bố mẹ tôi đi làm về và bị tai nạn giao thông. Họ
đột ngột qua đời. Khi đó, tôi đang học cuối năm 12 và bé Sún đã được
gần 2 tuổi.
Không thể diễn tả được nỗi đau tột
cùng của anh chị em tôi khi đột ngột mất đi 2 người thân yêu nhất ấy.
Riêng với tôi và con, nó chẳng khác gì rơi xuống vực sâu mà không cách
nào lên được.
Tôi đã làm khổ bố mẹ quá nhiều, chưa bù đắp được một ngày nào mà giờ bố
mẹ đã vội ra đi. Bây giờ khi đang ngồi đây và viết những dòng này, tôi
vẫn đang khóc. Nhưng không còn là giọt nước mắt yếu đuối của ngày ấy,
tôi chỉ muốn cho bố mẹ thấy là tôi đã vượt qua nỗi đau đó như thế nào và
sống ra sao, để bố mẹ có thể yên lòng.
Hết năm học lớp 12, tôi một mình đem
con ra Bắc, mặc cho lời ngăn cản quyết liêt của anh chị. Nhưng tôi
quyết tâm thực hiện mong mỏi của bố khi còn sống, đó là tôi có thể đỗ
được vào trường đại học KTQD (kinh tế quốc dân). Vừa chăm con, vừa ôn
thi, đó là khoảng thời gian cơ cực, gian khó nhất đối với một đứa con
gái vốn chưa bao giờ phải chịu khổ về vật chất như tôi.
Tôi gửi con ở một nhà trẻ tư nhân,
sáng đi dạy thêm, chiều đi chạy bàn, tối về nhà lại vừa chăm con vừa ôn
thi. Ấy thế mà tôi cũng đỗ, đỗ vào ngành cao điểm nhất trường hẳn hoi.
Ngày biết tin mình đỗ đại học, tôi ôm con ngồi khóc suốt cả một đêm.
Cuộc sống của mẹ con tôi giờ sẽ đi tiếp về đâu đây?
Phòng trọ nghèo nàn, thiếu thốn đủ
mọi mặt. Vậy mà trời thương con tôi vẫn lớn lên kháu khỉnh và khỏe mạnh.
Con đáng yêu, nghe lời và sống rất tình cảm. Anh chị tôi thương em, bảo
tôi để con cho anh chị nuôi vài năm cho đến khi tôi học xong, nhưng
thằng bé quấn mẹ, không thể xa tôi được 1 tuần.
Vậy là tôi vừa đi học, vừa đi làm,
vừa chăm con. Nhiều lúc nghèo đến mức tôi chỉ có thể ăn cơm trắng qua
ngày, dành tiền mua sữa cho con. Con thiếu thốn, chưa bao giờ biết đến
một bộ quần áo đẹp, chưa bao giờ được tôi đưa đi chơi. Vậy mà con không
hề đòi. Có lẽ con cũng thương mẹ vất vả và hiểu hoàn cảnh của mình nên
rất yêu tôi. Nhiều đêm nằm ôm con, nghĩ về lời con trẻ thỉnh thoảng lại
hỏi con không có bố hả mẹ, mà tôi ứa nước mắt.
Tôi cũng mong mỏi cho con một cuộc
sống đủ đầy, một gia đình hoàn chỉnh, nhưng có lẽ chưa phải là lúc này.
Tôi thương con tôi phải lớn lên dưới mái nhà trọ nghèo nàn chật chội,
với sự bận rộn của mẹ, với thiếu thốn đủ đường. Càng thương con, tôi lại
càng điên cuồng lao đầu vào học và đi làm.
Vốn tiếng Anh cũng khá nên tôi xin vào làm cho một công ty du lịch, đi tour quanh Hà Nội, nhận tiền típ
từ khách du lịch nước ngoài. Tiền lương làm thêm và sự giúp đỡ của anh
chị cũng đủ cưu mang mẹ con tôi chật vật đi hết 4 năm dài. Bốn năm đó,
công việc gì tôi cũng đã từng thử, có đêm chỉ ngủ 2-3 giờ đồng hồ. Từ
gia sư, rửa bát thuê, chạy bàn, PG, đến bán hàng, phụ bếp, gì tôi cũng
từng làm.
Và trong một lần đi gia sư, tôi đã
gặp chị. Chị là mẹ của học sinh tôi dạy và cũng là một người mẹ đơn
thân. Biết hoàn cảnh của tôi, chị thương lắm. Chị giúp đỡ tôi rất nhiều
mà bây giờ tôi vẫn chưa sao trả nghĩa cho chị hết được.
Chị coi tôi như em gái, cho tôi vào
làm trong công ty của chị, vô tình lại là nơi phù hợp với ngành nghề tôi
đang học. Vậy là mới năm thứ 3 thôi, tôi đã có công việc với đồng lương
đủ nuôi con mà không cần nhờ đến anh chị nữa.
Bây giờ, khi đã ra trường được 2
năm, nhờ sự cố gắng của bản thân và sự giúp đỡ của chị, tôi đã là trưởng
bộ phận, đã có đủ tiền để nuôi con, thuê cho con một cái nhà tốt hơn,
mua cho con hộp sữa tốt hơn.
Vì yêu cầu công việc, tôi cũng chú
trọng đến ngoại hình nhiều hơn. Và ít nhất cũng đã trở thành một trưởng
bộ phận năng động, trẻ trung và xinh xắn như mọi người nhận xét.
Khi cuộc sống đang dần ổn định như thế thì tôi lại gặp lại thầy.
Thầy xuất hiện trước mắt tôi một cách tình cờ khi thầy đưa cháu trai
đến xin việc. Chúng tôi gặp nhau, nhanh chóng nhận ra nhau, rồi cũng
nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản để đối diện với nhau.
Hận thù trong lòng tôi sớm đã không
còn. Tôi chỉ nhìn thầy như một người bạn đã quá lâu không gặp, không
chút tò mò về cuộc sống của thầy, cũng không còn bất cứ cảm xúc nào nữa.
Và khi đó, tôi biết rằng, tôi đã có đủ dũng khí để gạt lại quá khứ sau
lưng mà sống tiếp.
Khi đọc câu chuyện về người phụ nữ có nghị lực phi thường này, nhiều cư dân mạng đã không cầm được nước mắt.
Bạn Vỵt Hấp viết: “Em đã khóc khi đọc câu chuyện này này. Em rất ngưỡng mộ chị. Chị rất có nghị lực. Chúc chị và bé luôn vui ve và hạnh phúc!”.
“Chị thật là mạnh mẽ và nghị lực!
Quá nhiều nỗi đau phải chịu vào tuổi đó, mong chị sẽ luôn hạnh phúc, may
mắn và tìm được một người thương chị, mang lại hạnh phúc cho chị!”, Bạn Huyền Huyền gửi lời chúc đến tác giả câu chuyện.
Bạn Đào Chinh thì tự hỏi: "Nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh đó thì liệu mình có thể nghị lực bằng 1/10 của chị ấy không?".
Bạn Tùng NeverDie chia sẻ: “Đã đọc
hết và muốn đọc tiếp. Thực sự là quá dài so với một thằng chẳng bao giờ
đọc văn hay truyện ngắn chứ đừng nói là truyện dài như mình. Nhưng cảm
thấy vui vì thấy bạn đã vượt qua được tất cả những điều đó chúc mừng
bạn. Bạn thật tuyệt vời”.
Post a Comment