- Điều đặc biệt hơn, trong phần cuối cuốn sách còn có ngoại truyện về Kỷ Ngôn Tắc và Viên Nhuận Chi, góp phần giải đáp những thắc mắc của độc giả bấy lâu về cặp đôi này.
"Năm mới sang, mọi người đều vội vàng chuẩn bị đón Tết. Tăng Tử Ngạo đưa ra quyết định đi Thái Lan khiến Tăng Tử Kiều thấy hơi bất ngờ. Anh nói, anh còn nợ cô một tuần trăng mật ngọt ngào. Nghĩ đến chuyện đi trăng mật trong nửa tháng đầu năm mới, mỗi giây mỗi phút Tăng Tử Kiều đều thấy ngọt ngào như mật.
Sau Tết, Tăng Tử Kiều mới biết, Chi Chi đã thất tình vào đúng dịp Tết nguyên đán vừa qua. Một tuần trước lễ tình nhân, Tử Kiều hẹn Chi Chi đi tắm suối nước nóng. Hai người ngâm mình trong làn nước ấm, cảm thấy vô cùng sảng khoái và dễ chịu.
Thế giới này thực sự quá nhỏ, vòng đi vòng lại, hai người khó khăn lắm mới đến được bên nhau thì sau cùng lại chia ly một cách vô cớ.
Vốn dĩ Chi Chi với Kỷ sư huynh dự định kết hôn, thế nhưng Chi Chi không thể xác định được Kỷ sư huynh rốt cuộc có thật lòng với mình hay chỉ muốn gạt bỏ thân phận đặc biệt của anh, sau cùng họ đã bỏ lỡ thứ tình yêu khó khăn lắm mới có được này.
Tăng Tử Kiều nhớ lúc còn học đại học, tình cảm mà Kỷ sư huynh dành cho Chi Chi đã vô cùng đặc biệt. Chỉ có điều, lúc đó Chi Chi coi Kỷ sư huynh chẳng khác nào mãnh thú, là đại hồng thủy, cho nên không cho phép cô nhắc đến anh trước mặt mình. Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Tăng Tử Kiều chính là, trong một lần quay quảng cáo, vì thiếu một người mẫu nam nên cô đến tìm Kỷ Ngôn Tắc, hỏi xem liệu anh có giúp được không. Kỷ Ngôn Tắc thường hay hỏi Viên Nhuận Chi, nếu Nhuận Chi nói có, anh sẽ đồng ý không chút do dự. Ai ngờ, lúc chụp ảnh, anh lại thường bảo Chi Chi nên dùng mũ che mặt đi, nếu không sẽ làm mất nét đẹp tổng thể của bức ảnh.
Tăng Tử Kiều luôn cảm thấy đây rõ ràng là mối gian tình, chỉ là Chi Chi trước nay không chịu thừa nhận.
Tăng Tử Kiều thường nói, Chi Chi là nha đầu ngốc nghếch nhất thế gian này, nếu đổi lại là cô, nhất định cô sẽ giữ chặt vị hoàng tử đó, cũng giống như đối với Tăng Tử Ngạo, dù có chết đi cũng nhất quyết không buông tay.
“Phụ nữ là một loài động vật mẫn cảm, yếu đuối mà đa nghi. Có lẽ số phận của mình rồi cũng giống dì thôi, cô độc đến cuối đời.” Chi Chi vừa nói vừa úp mặt vào dòng nước suối ấm nóng.
Yêu một người đến chết đi sống lại? Loài động vật mẫn cảm, yếu đuối mà đa nghi? Tăng Tử Kiều nghĩ một hồi, cũng đưa ra kết luận tương tự như vậy. Như lúc này đây, cô bỗng cảm thấy mọi thứ đều thiếu chân thực.
Tăng Tử Kiều sợ rằng đến một ngày, tất cả mọi thứ khó khăn lắm mới có được sẽ biến mất tăm mất dạng theo mây khói trên trời. Có lẽ phụ nữ luôn thích làm như vậy, chuyện gì không làm được thì càng muốn làm, tâm trạng lúc nào cũng đau khổ, phiền não. Thực ra, đàn ông có nghĩ nhiều như vậy không? Điều này thực sự chả ai biết được.
“Chi Chi à, cậu đã quá đa nghi rồi, và mình thì cũng như cậu…” Nói xong, Tử Kiều cũng úp mặt vào nước suối.
Không bao lâu sau, Chi Chi ngước mặt lên, thì thầm nói: “Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ tình nhân rồi…”
Tử Kiều cũng ngoi lên khỏi mặt nước, cô vừa lau nước trên mặt vừa hít một hơi thật sâu: “Nhớ anh ấy rồi sao? Vậy thì cậu hãy đi tìm anh ấy đi! Mẹ anh ấy nhất định biết anh ấy đang ở đâu.”
Chi Chi đưa tay gõ nhẹ vào đầu rồi nói: “Mình không có đủ can đảm, mẹ anh ấy nhất định là hận mình lắm…”
“Có chí ắt thành công, chỉ cần cậu kiên trì, mình tin rằng ông trời sẽ cảm động trước cậu.” Tử Kiều liền vỗ vai Chi Chi thay lời cổ vũ."
Post a Comment