Sau một khoảng thời gian khá dài đủ để tí tởn post mấy tấm ảnh tự sướng lên facebook, nó nhởn nhơ với bắp rang bơ, coca và một DVD film hài. Dường như, cái thế giới của nó được thu hẹp lại trong gian phòng nhỏ, với một chút ánh sáng vàng và chuỗi những âm thanh từ chiếc laptop, cộng thêm tiếng nhai bỏng ngô tóp tép của nó, ngoài ra thì mọi thứ đều im lìm đến đáng sợ.
Nó - một sinh viên năm ba đại học, đang làm thiết kế cho một công ty đồ họa ở Hà Nội - lúc nào cũng có thể bị căng thẳng thần kinh do áp lực từ học hành, thi cử, công việc đổ ụp lên đầu. Cứ thế, những khi ấy nó dành cho mình một chút “lặng” để xả “xì trét”, để F5 cái đầu ngơ ngơ và kịp lấy lại phong độ hoàn thành nhanh nhất, tốt nhất có thể những việc đã ghi chú trên quyển note to oạch.
Hôm nay, thứ bảy, cuối tuần mà nó hằng mong đợi bỗng trở nên nặng nề và khó chịu. Ấy thế là nó chạy lăng xăng đi tìm một DVD hài về xem cho sung sướng, để cái miệng cười ngoác ra một cách hả hê.
Tạch... tạch... tạch...
- Mày ơi, ảnh lừa tình thế?
- Cái gì? Ảnh nào của tao mày cũng chê lừa tình hử? Hừm, không photoshop tẹo nào đâu nha!
- Ờ, vì tao thấy không giống mày ngày xưa, hình như... xinh hơn thì phải.
- Xì. Không tin thì về mà gặp tao!
Nó hí hửng cười, chém gió tạch tạch với cậu bạn đang ở bên phương trời Mỹ. Cậu bạn ấy đi du học được ba năm rồi. Cậu ta học giỏi nên vừa tốt nghiệp lớp mười hai đã ẵm được cái học bổng toàn phần, rồi vẫy tay tạm biệt bạn bè, khoác balô lên đường đi học. Chậc. Ngày xưa, nghe đồn là cậu ta thích nó, nhưng nó giả vờ kiêu, bánh mì bơ hắn. Bây giờ, tự nhiên ngẫm lại thấy mình ngố ngố sao ấy.
- Này, cho tớ một cái hẹn vào tối nay nhé!
- Ai đấy?
- Hừm, bạn bè mới chém gió ầm ầm trên facebook mà đã quên rồi.
- À há, bạn Minh hử? Ngạc nhiên quá. Sao tự nhiên muốn gặp tớ?
- Kiểm chứng sự thật thôi mà. Hehe!
Những tin nhắn làm nó phá lên cười. Cái tên này rõ là ranh ma, chỉ là mấy cái ảnh thôi mà cũng lắm chuyện. Ơ, cơ mà sao hắn lại hẹn nó vào hôm nay? Hắn chẳng phải đang vi vu bên trời Tây hay sao?
- Này, đùa à? Đang ở Mỹ sao hẹn hò với tớ được. Đừng có mà bắt nạt con gái ViệtNamnhé!
- Hâm à. Về rồi. Về được một tuần rồi. Tối nay nhé. 8pm. Oke?
Nó há hốc mồm kinh ngạc. Hắn về bao giờ sao nó không biết thông tin gì cả? Hắn đang ở ViệtNamlà sự thật trăm phần trăm á? Vô lí ầm ầm...
Sau một giây sững sờ, nó kịp lấy lại bình tĩnh. Ừ, thì gặp cậu bạn cũ, thay cho cái dư vị nhàm chán của ngày cuối tuần thì đây cũng là một sự lựa chọn hay ho. Nó búng tay cái tách, bỏ mặc cái đống lộn xộn ngổn ngang giấy tờ làm việc, nó xoay như chong chóng trước gương, ngắm nghía và tự thưởng cho mình một nụ cười mãn nguyện. Nó vui, một niềm vui thực sự đang được gọi tên khi bỗng nhiên... có cái hẹn đột ngột không thể tưởng!
***
Quán xá vỉa hè một góc bờ Hồ, nó và thằng bạn ngồi đó, mỗi đứa một cốc trà đá, nhẩn nhơ vờn bắt suy nghĩ mông lung trong đầu mình trước khi kịp mở lời hỏi han nhau. Hắn đột ngột phá tan sự im lặng.
- Lâu không gặp, nhìn cậu... xinh hơn đấy!
- Ờ, cũng đủ để không bị gọi là lừa tình.
Nó và hắn thay đổi cách xưng hô đến chóng mặt, khi nãy chém gió còn “mày - tao” cơ mà!
- Ừ... xin lỗi... tớ cũng đâu có cố ý, chỉ là ngạc nhiên trước sự thay đổi của cậu thôi.
- Không có gì. Tớ trêu cậu thôi mà. Sao về đột ngột không báo cho bạn bè gì cả thế?
- Ờ, về làm một vài thủ tục rồi lại đi ấy mà, cũng không liên lạc với ai... ngoài cậu.
- ...
- Ngạc nhiên à? Tự nhiên, muốn gặp cậu. Thế thôi?
- Ớ... nhớ tớ à?
Nó nhí nhảnh tinh nghịch trêu đùa thằng bạn, mặc kệ cho tai hắn đang đỏ dừ lên một cách tội nghiệp. Nó cũng không có chủ ý gì cả, chỉ nghĩ trêu đùa vô tư như bạn bè ngày trước thôi.
- Ừ... nhớ!
Cậu ấy nói mà đôi mắt lảng lảng ra xa, không dám nhìn thẳng vào nó, còn đôi tay thì cứ xoay tròn cốc trà đá. Nó im lặng, mỉm môi cười, đặt cốc trà trên tay xuống, nói bâng quơ:
- Bao giờ thì cậu đi?
- Khoảng một tuần nữa...
- Nhớ Hà Nội chứ?
- Nhớ. Nhiều như nhớ cậu.
- ...
- Cho tớ vay một tuần nhé. Dắt tớ đi thăm lại Hà Nội, được không?
Hắn vẫn nói ngập ngừng, e ngại, còn nó thì thấy tim mình đập loạn xạ không theo một quy tắc nào cả. Bất chợt, khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào tay nó. Ấm lạ!
- Ừ. Cho cậu vay một tuần. Bắt đầu luôn từ mai nhé!
Gió thoảng, sương nhẹ giăng trên những đôi vai gầy. Nhưng trong ánh đèn đêm leo lét, có ánh mắt cười tươi rạng rỡ, có trái tim ấm những nhịp gọi tên thân thương trìu mến. Và, bàn tay tìm đến bàn tay đan cài...
***
Một tuần trôi, nó dẫn hắn đi khắp các chốn mà hai đứa nghĩ ra. Chỉ cần trong khoảnh khắc đầu óc lóe lên ý tưởng nào là cả hai đều ngay tức khắc đồng ý. Nó nhận ra rằng còn nhiều cái đẹp của Hà Nội mà nó đã lãng quên. Có lẽ, cũng lâu lắm rồi nó không có thói quen đi thăm thú đâu đó. Có thể vì nó cho rằng nó đã quá quen với từng con đường, góc phố, cũng có thể vì nó chẳng sắp xếp được thời gian để mà cứu rỗi những nỗi buồn, vì, nó mải lao vào vòng quay của thời gian...
- Cảm ơn cậu, một tuần... nhanh quá!
- Ơ, ừ! Hì, với tớ cũng trôi qua nhanh thật. Nếu không có cậu, không dẫn cậu đi đó đây thì có lẽ tớ cũng chỉ ru rú ở nhà và thỉnh thoảng lên cơn “xì trét” mất.
- Chà, cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ. Khoa học đã chứng minh, phụ nữ chịu quá nhiều áp lực sẽ nhanh già đấy...
- Thôi thôi, tớ xin...
Nó cười cười, đùn đẩy thằng bạn trước khi hắn kịp lải nhải thêm những câu khoa học gì gì đó, nghe hãi quá!!!
- Ê, thích lật đật không?
- Không!
- Thế, thích gấu bông không?
- Không.
- Ừm, thế... thích... gì?
- ???
- À, định trả công cho cô hướng dẫn viên bất đắc dĩ này… mà, khó tính quá, chẳng chọn được món nào cả.
- Đồ hâm
Nó gõ vào đầu cậu bạn cái “cốp” rồi rảo bước thật nhanh, đi thẳng một mạch về nhà. Xem ra, ba năm vẫn chưa làm hắn bớt ngố hơn, vẫn chưa làm hắn đủ tinh tế và sâu sắc hơn trong chuyện đoán ý người khác.
***
Phi trường một ngày nổi gió, mây buồn ảm đạm reo rắc những bầu tâm sự nặng trĩu vào lòng người. Nó đi đi lại lại giữa bao nhiêu câu nói lấp lửng.
Nó đang tập nói một câu gì đó cho hẳn hoi tử tế trước khi tiễn cậu bạn lên đường. Tự nhiên, chỉ trong một tuần ở cạnh Minh, nó thấy mình bớt chanh chua đi, nhẹ nhàng và nữ tính đến lạ. Dường như, ánh mắt của Minh có sức hút kỳ bí nào đó mà nó cứ muốn chìn đắm mãi trong đó. Rồi, cả lúc những bàn tay vô tình chạm vào nhau ấm áp cũng làm tim nó như ngừng đập. Bao nhiêu thân thương trìu mến gọi về trong trái tim vốn trống hoác nỗi niềm của nó. Có lẽ, nó sẽ nói rằng nó quý Minh lắm. Không! Như thế thì sến lắm! Hay nói là Minh giữ gìn sức khỏe. Ơ, câu này thì nhàm quá, bố mẹ hắn, bạn bè hắn chẳng nói đi nói lại hàng vạn lần ấy chứ, nó không muốn chìm nghỉm trong số đông chút nào đâu.
- Này, thẫn thờ gì đấy? Tớ sắp đi mà cậu không có lời nào muốn nói với tớ à?
- Ơ, ừ...
Mặt nó bỗng dưng nóng bừng lên. Tim nó đập nhanh và mạnh lắm. Môi nó cứ mấp máy định nói gì đó những không thể nên lời. Minh tiến lại gần nó, vòng tay ôm thân hình nhỏ nhắn của nó vào lòng, hắn cao hơn nó hẳn một cái đầu nên cứ điềm nhiên tựa cằm lên mái tóc mềm của nó.
Im lặng. Nó để mặc mình gọn trong vòng tay ôm của Minh. Nước mắt nó tự nhiên nhòe đi trong thinh lặng...
- Nếu Minh nói là Minh có tình cảm với Hân, thì Hân có tin không? Có chờ đợi và đáp trả lại tình cảm của Minh không?
- ...
- Nói gì đi, đừng im lặng như thế. Minh sẽ mặc định im lặng là đồng ý đấy!
- ...
Nó bướng bỉnh, môi mím chặt. Những giọt ngắn dài cứ lăn nơi gò má, Minh nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt một mí ngấn nước của nó. Khẽ khàng, Minh đưa tay lau đi những giọt nước nóng hổi rồi âu yếm đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng tựa chiếc lá vừa lìa cành trong một chiều xuân nhiều gió...
- Sao thế?
- Không nhất thiết là yêu, thích thích thôi có được không?
Nó lấy hết can đảm, lí nhí nói một câu dài ngoằng với Minh. Hắn bật cười, chiếc răng khểnh được dịp khoe ra tỏ vẻ thích thú.
- Ừ, thích thích thôi là được rồi. Chờ nhé!
Nó bẽn lẽn gật gật đầu. Môi vẫn mím chặt nhưng không phải là kìm nén những tiếng nấc vụng, mà là kìm nén một nụ cười hạnh phúc.
Vẫy tay chào tạm biệt Minh, nó đứng chôn chân nơi ấy, chờ cho tiếng động cơ báo hiệu một chuyến bay vừa khởi hành, chờ cho những giọt nước mắt kịp khô và nụ cười kịp tươi để nó thấy tâm trạng của mình.
***
Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, có một chàng trai đeo kính, tay cầm một quyển sổ nhỏ, môi nở nụ cười tỏa nắng mà các cô bé tuổi teen vẫn hay mê mẩn. Những ngón tay giở khẽ khàng từng trang. Trên đó, nhằng nhịt tên những con đường, những góc quán,... mà cậu được người bạn gái dẫn đi thăm Hà Nội trong một tuần. Mỗi ngày một vài trang sách ghi lại cuộc hành trình của cậu. Có những tiếng cười giòn tan, có những cái nhìn vụng trộm, có những cảm xúc ngập ngừng len lỏi trong tim... Và, trang cuối cùng là trang mà hôm qua cậu đã mải mê viết trong đêm.
Ngày cuối cùng trong đợt về thăm Hà Nội, buồn vui lẫn lộn. Tôi chỉ kịp biết rằng, mình cần với tay nắm bắt lấy tình cảm trong tim. Nơi đó, có một người con gái ngự trị từ rất lâu rồi - những ngày cấp ba còn hồn nhiên và vô tư quá đỗi. Bây giờ, khi gặp lại người mà mình vẫn hằng dõi theo, vẫn dành sự quan tâm ấy, bỗng nhiên không thể kìm nén thêm nữa cảm xúc của chính mình. Vậy nên, xin lỗi nhé, không muốn làm bạn với cậu nữa đâu. Chúng mình đừng làm bạn nữa, bắt đầu một mối quan hệ xa hơn mức tình bạn có được không?
Chàng trai trẻ vẫn giữ trên môi nụ cười rất tươi. Có lẽ, cậu biết mình đã hành động đúng, đã không để hạnh phúc trôi vuột ra khỏi tầm tay. Mặc dù, đôi khi, hạnh phúc mong manh lắm...
Tác giả: Hạc xanh
Post a Comment