Chưa bao giờ cho mình cơ hội để nhìn
thật lâu vào đôi mắt anh, cũng chưa bao giờ đứng cách anh quá gần, tất
cả những gì em làm lúc mới biết anh là tránh xa và né mặt anh càng nhiều
càng tốt. Nhưng điều khiến em bất ngờ là anh không hề dùng mọi cách để
rút gọn khoảng cách, mà anh chỉ luôn quan tâm trong phạm vi khoảng cách
được em cho phép một cách rất đầy đủ.
Em không nhớ mình đã từ chối anh biết
bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào em đủ dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh
để nói điều đó, em cũng không biết bao nhiêu lần em trộm nhìn anh từ
phía sau, và khóc! Nếu định mệnh cho chúng ta gặp nhau trong một hoàn
cảnh khác, hoặc là em đã có người yêu nhưng anh không phải là thế giới
khác, hoặc tốt hơn nữa là anh và em cùng chung một con đường. Thì có lẽ
giờ này em có thể yêu Đông một cách hoàn hảo nhất, anh nhỉ?
Đông đến rồi, chắc anh cũng cảm nhận
được cái lạnh đầu đông giống em đúng không? Em không biết tay anh giờ
đang ấm áp trong vòng tay một người nào khác, hay đang tự đan tay mình
tìm chút hơi ấm như em. Sẽ thật ích kỷ khi em muốn anh cũng đang ôm ấp
kỉ niệm giống em đúng không? Nhưng đâu đó trong tim em vẫn mong điều đó
xảy ra. Ngớ ngẩn quá phải không anh?
Người ta thường nói khi yêu một người
nào đó thật lòng thì cho dù có được ở gần hay xa, có được đáp lại hoặc
không, điều đó không quan trọng, quan trọng là nhìn thấy người mình yêu
được hạnh phúc. Có phải em quá nông cạn để hiểu được điều đó, có phải em
đã quá ích kỷ khi đôi lần không mong muốn điều đó xảy ra, hay tình yêu của em
chưa đủ để có thể yêu anh một cách cao thượng như thế! Em không biết,
em chỉ biết trái tim em luôn mong anh vui, mong anh hạnh phúc cho dù
người đó không phải là em. Và dĩ nhiên, em sẽ chẳng vui hay hạnh phúc
nổi khi điều đó xảy ra, vì thực tâm mà nói, em sẽ chỉ thấy yên lòng. Tất
cả chỉ là yên lòng! không thể là niềm vui, cũng không thể là hạnh phúc.
Em vẫn còn nguyên những thói quen từ
ngày còn anh bên cạnh, chưa hề thay đổi, có chăng thì cũng chỉ là những
thói quen gắn liền với anh, mà khi đi anh đã mang theo nó, và cách duy
nhất em có thể làm là bỏ trống nó, vì dù em có cố thay thế như thế nào
vẫn không thể lấp đầy khoảng trống đó. Có người nói em quá si tình, cũng
có người cho rằng em đang chờ đợi một tình yêu
không có kết quả, thậm chí có người còn cho rằng em điên khùng và vớ
vẩn. Ừ thì là vậy! Cho dù ai nghĩ như thế nào, cho dù tình cảm này điên
khùng đến mức nào em vẫn không thể phủ nhận được rằng em đang rất nhớ
anh, em đang chờ, chờ một người, một hi vọng mà có lẽ đã bị dập tắt từ
rất lâu rồi, giờ cho dù có thổi mạnh có châm thêm lửa vẫn không thể cháy
lại được.
Anh ra đi vội vàng, thậm chí cũng
chẳng một câu từ biệt có cánh nào cho cuộc tình này. Em đã từng rất sốc
khi anh nói lời chia tay, cũng lại càng đau hơn khi lý do em cũng chưa
một lần được biết. Em chỉ biết mọi thứ tuột khỏi tầm tay em trong đỉnh
cao của hạnh phúc , trước đó chưa hề có một vết nứt nào đủ to để khiến
em phải bận tâm về tình yêu quá vững
chắc của mình. Em đã hoàn toàn suy sụp! Nước mắt em rơi không biết bao
nhiêu lần, nấc nghẹn hay tự tuôn ra cũng vẫn không giúp em nguôi ngoai
nỗi đau mất anh, ngày đó em thật sự không bao giờ nghĩ mình có thể đứng
lên được nữa.
Một năm… Thời gian quả thật nhiệm màu
phải không anh? Tuy nó chẳng thể chữa lành vết thương, nhưng nó có thể
được dùng như liều thuốc giảm đau, tuy không mãi mãi, nhưng đủ để em có
thể đứng dậy, tỉnh táo để chấp nhận sự thật. Em đã không còn vùi mình
trong những nỗi đau không tên, cũng đã không còn rơi nước mắt khi nghe
bất cứ bản nhạc nào khiến em nhớ đến anh, hay nhìn thấy những gì liên
quan đến anh. Có lẽ nước mắt cũng đã đến lúc “cạn”, cạn từ trong trái
tim em. Em đã học lại cách yêu một người, học cách mở lòng sau khoảng
thời gian dài khép chặt vì vết thương anh để lại, em yêu nhiều hơn, cười
nhiều hơn, nói nhiều hơn, những cuộc tình cứ thế tiếp nối đến rồi đi
một cách chóng vánh, chỉ có điều sau mỗi cuộc chia tay, thay vì nhớ đến
người đã đi, em lại nhớ đến anh. Vô lý quá phải không anh? Chính bản
thân em cũng cảm thấy vô lý đến chán ghét bản thân mình. Chỉ quên đi một
người, mà khó đến thế! em thấy mình thật tệ, chưa bao giờ em thấy mình
vô dụng như vậy.
Hai năm… rồi 3 năm…
Anh tin được không? Hôm nay em đang
ngồi viết những dòng này với đôi mắt hoàn toàn khô ráo đúng nghĩa, đôi
khi còn mỉm cười nhẹ nhàng khi nhắc đến những kỉ niệm của mình và cũng
đang nghe bản nhạc quen thuộc của anh và em. Không phải em đã quên được
anh, em đang rất nhớ anh, nhớ đến nỗi chỉ muốn có anh ở đây để ôm chặt
anh vào lòng… mà chỉ là em đã học được cách không còn vương vấn về lý do
anh ra đi, cũng không còn tiếc nuối và hi vọng vào những gì đã mất.
Em học cách từ bỏ tất cả, duy chỉ một điều em không thể bỏ đó là tình yêu
dành cho anh, nỗi nhớ dành cho anh. Em vẫn yêu anh! yêu anh của quá
khứ, và vẫn nhớ anh! Nỗi nhớ của hiện tại, nhưng không phải nỗi nhớ khao
khát anh về bên em, mà là nỗi nhớ để em biết rằng anh đã từng tồn tại
trong lòng em, đã từng quan trọng như thế nào đối với em. Nhớ để không
quên!
Định mệnh đã cho em được gặp anh, đã
cho em yêu anh, nhưng chỉ có điều nó đã tính toán sai thời điểm, cũng
tính toán sai nơi chúng ta gặp nhau. Nhưng, cho dù tình yêu này là sai,
cho dù tình yêu này là nỗi bất hạnh đối với em, và cho dù tình yêu này
không có điểm đến, em vẫn yêu anh, không hối hận vì đã yêu anh, không
hối hận vì đã từ bỏ tất cả để yêu anh, không trách anh vì đã bỏ em lại
giữa quãng đường còn lại. Vì em biết, con đường anh đang bước tiếp,
không trải nhiều hoa hồng, không hạnh phúc như bao người khác, cũng
không có đích đến. Anh buông tay chỉ để em hạnh phúc, chỉ để em biết
đau, biết sợ mà bước qua con đường dễ dàng hơn. Đó là lý do em tự vẽ ra,
nhưng thực chất em đã hiểu được vì sao anh ra đi, đã hiều được câu anh
từng nói “Rồi sau này em sẽ hiểu”. Và có lẽ, giờ là lúc em đã hiểu.
Trời vào lạnh rồi, nhớ giữ ấm nha anh.
Và cả trái tim anh nữa, đừng để nó quá lạnh, cũng đừng bỏ mặc cảm xúc
của mình thêm nữa. Em không còn buồn, cũng không còn trách anh, cũng
không còn suy nghĩ muốn anh về lại bên em. Em tôn trọng quyết định của
anh, và sẽ vẫn dõi theo từng bước anh đi. Em không phải người cùng anh
đi đến hết con đường, cũng không phải người chờ anh ở cuối con đường… mà
chỉ là người đứng sau anh, là người trở về vạch xuất phát để dõi theo
anh, nhưng dù thế nào cũng không còn quan trọng nữa, điều duy nhất em
muốn là thấy anh được hạnh phúc, tuy điều đó chẳng phải niềm vui của em,
nhưng là tất cả em muốn, vì chỉ có như vậy em mới thôi hi vọng vào anh,
chỉ có như vậy em thôi quan tâm lo lắng cho anh, và chỉ có như vậy em
mới thật sự yên lòng mà quay bước đi, em đang nghĩ cho chính mình mà
thôi!
Đông thứ ba kể từ ngày anh đi, và cũng là đông cuối viết về anh. Đông đến chỉ một lần nữa! Quá khứ sẽ khép lại ở đây thôi anh.
Pinky
Post a Comment