Chương kết
Sự xuất hiện của Amador làm Cochran bối rối mất một lát.
Anh ước gì được giấu kín tên tuổi hơn nữa ở Mexico. Họ trao đổi những câu nhận
xét lịch sự bằng tiếng Tây Ban Nha, rồi phát hoảng khi thấy một phụ nữ đang kêu
thất thanh. Cochran nhận ra cô ta là một diễn viên kiêm người mẫu Mỹ.
- Đónde esta gato vivo cái con mẹ - Thỉnh thoảng cô ta lại
kêu ré lên trong lúc người phu khuân vác hớt hải đẩy nhẹ những cái vali - Ôi,
những thằng ngu này chắc ăn thịt con mèo rồi - Những người khác ở chỗ lấy hành
lý lùi lại sửng sốt, rồi bắt đầu mỉm cười. Cochran đến gần định làm cho cô nàng
bình tĩnh lại, nhưng cô ta là loại người không dễ nguôi. Lúc đó một toa hành lý
đến và người ta tìm thấy con mèo. Cô ta mở cái lồng nhỏ xinh ra, nức nở - Ôi
Pooky yêu quý của ta, em yêu của ta, ta sẽ không để bọn chúng ăn thịt em đâu -
Cô ngước nhìn Cochran và cười mỉm nhưng Amador nắm chặt cánh tay anh kéo đi.
Trong ô tô Amador khuyên anh bằng thứ tiếng Anh lè nhè của
người miền nam, giải thích rằng đã có thời anh ta ở lực lượng cảnh sát Dallas.
Cochran không ngờ cái kiểu nói toạc móng heo như thế, trong khi anh chuẩn bị vỏ
bọc cho mình rất kỹ càng.
- Trong thành phố này, chuyện đó không phải là một trò
chơi đâu.
Cochran cảm thấy hơi chán nản và anh xin lỗi, còn Amador
cười phá lên:
- Kìa anh bạn, tôi không muốn chúng ta bị bắn tung mông
thôi.
Sau đó họ nín lặng và Cochran nhìn anh ta, cảm thấy có
tin buồn và anh không dám hỏi. Trên sàn xe cạnh ghế ngồi là một khẩu súng săn
cưa nòng trông xấu xí, sứt sẹo, báng súng đã mòn. Tượng Thánh Christopher trên
bảng đồng hồ có vẻ đang nhìn chằm chằm xuống khẩu súng bằng cái nhìn chăm chú
màu lam, môi hồng một cách ngớ ngẩn đang nói lời ban phúc. Amador có tầm cao
trung bình nhưng thân hình chắc nịch, cổ và cánh tay bự. Anh ta hãm xe chậm lại
vì một con bò cái đang đủng đỉnh qua đường.
- Tôi rất tiếc phải nói rằng người phụ nữ anh tìm đã bị
nhốt trong một nhà chứa mất một tháng, bị tiêm ma tuý tàn tạ. Hiện nay Senor
Mendez đã chuyển cô ấy ra khỏi nhà chứa và có Chúa mới biết đưa đến đâu. Tôi vẫn
chưa tìm ra.
Cochran bỗng ướt đầm mồ hôi từ đầu đến chân. Anh nhìn
trân trân vào thung lũng xanh tươi màu mỡ và những ngọn núi màu nâu phía xa.
Anh quên cả thở và cảm thấy choáng váng đến mức chiếc xe như đang trôi bập bềnh.
- Tôi phải nói với anh rằng anh sẽ bị giết như một con
chó nếu anh không thận trọng, và chắc rồi sẽ bị bắn chết như một con chó mất
thôi.
Trong dãy phòng khách sạn ở El Presidente, Amador gọi
mang lên ít đồ ăn thức uống. Anh ta bảo Cochran rằng đã tìm được một ngôi nhà
vì khách sạn là nơi quá công khai, không thích hợp. Senor Mendez, hoặc Tiburón
như dân địa phương vẫn gọi đang ở nông trại trên núi nhưng ở Durango có hàng chục
người làm thuê cho hắn. Cochran nên dọn đến ngôi nhà trong ít ngày bất cứ ki
nào có thể được, ở đó dưới vỏ bọc là một nhà đầu tư phim ảnh và đất đai, sẽ có
những cuộc gặp cần thiết với các políticos. Cả hai thoải mái hơn trong bữa ăn và
Amador nhắc đến người phi công của Aeromexico và anh trai anh ta ở thành phố
Mexico, hóa ra mẹ Amador là bảo mẫu của họ. Sau đó Amador rơi vào im lặng, khép
kín và bộ mặt trở nên dửng dưng.
- Thực ra cô ấy đã đâm một gã đàn ông trong lúc hắn làm
tình với cô ta. Tên này tuyên bố sẽ bóp chết cô ta. Vì thế cô ấy bị nguy hiểm gấp
đôi. Tôi cho là Tiburón đã để cô ấy ở một nơi không ai đến được, nhưng tôi chưa
biết là ở đâu. Có điều anh không được làm gì nếu không có tôi.
Amador ra đi vào lúc chập tối, sau khi thảo tỉ mỉ những kế
hoạch khả thi và nhận một số tiền lớn như thứ đút lót cho tin tức. Cochran nằm
dài trên giường, cảm thấy những làn sóng kinh tởm cuồn cuộn khắp người, lắc anh
cho đến lúc cái giường rung lên lách cách, anh nắm chặt tay và chân bị chuột
rút, anh nổi cơn cuồng nộ đến không thể khóc nổi. Anh đã ngu ngốc mới tin rằng
mấy tháng qua anh đã hồi phục, thế gian này có thể hồi phục cùng anh, trong
thâm tâm anh tin có thể tìm thấy Miryea khoẻ mạnh, anh có thể thuyết phục Tibey
rồi anh và Miryea sẽ ra đi hạnh phúc như trong một số phim bi thảm nhưng kết
thúc có hậu. Lúc này anh cảm thấy có thể giết người, đồng thời chẳng còn gì hy
vọng gì. Anh sờ khẩu súng lục nhỏ cột vào bắp chân rồi đứng lên và đeo bao súng
cùng khẩu 44 ly vào vai. Anh mặc áo khoác và kiểm tra trong gương. Rõ ràng chỉ
trong vài tháng anh đã già đến năm, sáu tuổi. Anh rót một cốc tequilla và ngồi
ngoài ban công nhấp từng ngụm chất lỏng vừa ngọt vừa đắng và ngắm trăng tròn đầy
cuối tháng Chín, rải nhiều cái bóng lớn qua những đám mây đang trôi. Những cái
bóng quét từng cơn qua sân khách sạn, vốn là nhà tù sửa lại một cách thanh lịch.
Mặt trăng chiếu ánh sáng trắng lên bức tường đằng sau, nơi chắc đã có thời tù
nhân đứng thành hàng và bị bắn vì những lý do quá ư đơn giản chẳng đáng nhớ.
Anh nghĩ đến Tibey ở trên những ngọn núi xa xa theo hướng của mặt trăng, rồi
băn khoăn liệu Miryea có nhìn thấy trăng không. Thực ra cả ba người đều đang
nhìn trăng với nỗi đau riêng, cả ba đều ghen tỵ với mặt trăng đang trôi trên bầu
trời bao la, ở trên cao, xa cách đến thế với những nỗi thống khổ trên trái đất.
Anh nhớ lại một đêm hè nóng nực ở Tucson, họ tắt hết đèn rồi mang tấm nệm khi
ra ban công và làm tình dưới ánh trăng đầy đặn. Cả mặt trăng và thân thể họ quấn
lấy nhau, nóng nực và lặng lẽ, cần cổ ướt mồ hôi của Miryea óng ánh dưới ánh
trăng. Xa xa bên dưới họ, nhiều người ngồi trên tấm mền trên bãi cỏ đang uống
vang, lắng nghe âm nhạc cổ điển qua radio.
Mỗi lúc càng thêm bồn chồn, anh xuống hành lang khách sạn
và quầy rượu. Cô diễn viên người mẫu đang ngồi với hai tay đạo diễn loại xoàng,
quần áo là lượt và đeo quá nhiều đồ nữ trang Indiana. Cochran giả vờ không chú
ý đến cô nhưng cô ta nhảy dựng lên và tiến tới, tay ôm con mèo. Cô cảm ơn anh rối
rít vì đã giúp cô tìm được con mèo. Cochran liếc quanh, hàng chục cặp mắt đang
nhìn, anh cúi đầu và lịch thiệp nói bằng tiếng Tây Ban Nha rồi bỏ đi. Cô ta đứng
đó, lúng túng giây lát rồi nhún vai. Anh uống một cốc và nghĩ đến người phụ nữ
anh đã nhìn thấy ảnh nhiều lần trong các tạp chí. Bên ngoài, cô ta lấp lánh và
những đường nét cổ điển, lạnh lùng trở nên vừa góc cạnh vừa thô. Cô ta có cặp mắt
long lanh, nghiện ngập và giọng nói thấp, khàn khàn của một cô hầu quán rượu
cáu kỉnh.
Sau một đêm không ngủ, Amador đưa anh đến gặp người đứng
đầu địa phương và một thành viên trong hội đồng phim ảnh. Chính quyền địa
phương đặt trụ sở tại một cung điện lớn, trước kia thuộc quyền sở hữu của một
công tước thế kỷ mười tám. Cochran dừng lại một lát ngắm bức tranh mô phỏng
Diego Rivera trên tường, lớp vữa lót phô trương nhiều màu sắc mô tả khá chân thật
những đau khổ của các peóne và campesino. Người đứng đầu hội đồng phim ảnh gặp
họ trong phòng khách lớn và có vẻ rất băn khoăn vì Amador, anh làm Cochran ra vẻ
hài lòng thấy tốt nhất có một kẻ ăn bám đứng về phe mình. Amador đợi trong
phòng khách, trong lúc anh và người kia uống cà phê xã giao, ông ta làm anh lo
lắng vì những hồi tưởng bóng bẩy về Barcelona.
Cochran và Amador được tháp tùng đến chiếc limousine để
xem một bộ phim đang quay tại dinh cơ của John Wayne, người đã tiến cử một số
người phương Tây trong vùng. Đến phút cuối cùng, ông phim ảnh bị gọi nghe điện
thoại, anh hỏi Amador vì sao anh làm ông kia căng thẳng đến thế. Amador bảo người
tài xế ra đứng bên ngoài và cười cười nói nói rằng ông kia là một quý ông còn
anh ta, Amador khốn khổ, lại chịu trách nhiệm về an ninh cho một số chủ nhân
các nông trại và mỏ lớn của Mỹ, mà các biện pháp của anh đôi khi hơi tàn bạo.
Ở trường quay, an ninh chặt chẽ đến mức lố bịch, Cochran
chú ý thấy rất đông nhân viên. Anh không bao giờ nghĩ lại có nhiều người đến thế,
vượt xa số người nhìn thấy trên màn ảnh. Trên đường vào thung lũng, tâm trí anh
nhãng đi vì những cánh đồng ngô màu mỡ và xanh tươi đến nỗi nếu liếc nhìn những
ngọn núi sừng sững, có thể tưởng mình đang ở Indiana. Anh nhớ lại việc gieo ngô
buồn chán trên chiếc máy kéo Ford cổ lỗ, ọp ẹp. Anh trai anh làm ruộng giỏi hơn
dù anh ta vui mừng chuyển đến San Diego. Những người nông dân Indiana đã thành
lính thuỷ và ngư dân cừ. Hồi niên thiếu, cha anh và bác anh đã đi thám hiểm để
đánh cá ở Michigan và trở về mệt rã người nhưng với những thùng lạnh đầy ắp cá
mang xanh, cá vược và cá hồi. Anh được đi theo trong chuyến cuối cùng trước khi
chuyển đi, được phép uống bia A&P và chơi bài xì phé, tuy nhiên lúc nhận ra
địa vị thấp kém của mình, anh đã vét sạch cá ném vào đêm tối.
Anh bảo đỗ xe lúc người tài xế nói corallo, Amador muốn
giết con rắn nhưng Cochran bảo đừng, rồi bỏ con đường theo vào chỗ cỏ khô nơi
con rắn bò ngoằn ngoèo dưới một tảng đá.Trước kia hồi ở Torrejón anh đã bay đến
Nairobi trên chiếc C5A. Họ chỉ được nghỉ giữa chừng hai mươi tư giờ và hạn chế
tầm nhìn về châu Phi hơn là trên không trung, suốt một đêm dài cờ bạc rồi sau
đó là đàn đúm với đám phụ nữ Galla ở Ethiopia, một bộ lạc đã thành huyền thoại
vì vẻ đẹp của phụ nữ. Nhưng sáng hôm sau anh còn vài gờ đến giết thời gian và
anh bắt taxi đến Nairobi Herpetarium, ở đây anh lang thang thơ thẩn giữa đám
khách du lịch, xem lũ rắn trong lồng bằng kính. Anhit thích những con mamba -
dài, mảnh dẻ, màu xanh trong suốt giống cá roi ngựa màu xanh với những chuyển động
đột ngột và nhanh nhẹn. Anh ngẫm nghĩ về vẻ đẹp đầy đe doạ, cái phương tiện chết
người của loài mamba có chung vẻ đẹp với gấu xám, rắn chuông, cá mập đầu búa,
có lẽ cả chiếc Phantom anh đang bay, một dụng cụ gây chết hoàn toàn đen tối,
nham hiểm.
Hai người gác bên cổng vẫy tay cho họ qua. Những người
lính gách cúi gập người vì làn bụi nóng bỏng, ngắm một con bọ cạp họ vừa thả
vào tổ kiến. Bên ngoài hàng rào, một con ngựa cái đang quan sát, tai lật ra sau
trong lúc con ngựa non của nó nhảy sang một bên, rồi đứng im trong cái nóng mờ
mờ. Anh quay sang nhìn đám bụi màu nâu từ chiếc ô tô chạy qua phủ lên họ. Cái
trò đố chữ ngu ngốc này tăng thêm sự thèm giết chóc của anh.
Cochran được giới thiệu với chủ nhiệm phim tình cờ từ
Hollywood xuống đây vài ngày. Người đàn ông rất thấp, mặc bộ quần áo vải chéo
kiểu Pháp và hút một điếu xì gà rẻ tiền to gộc. Anh ta cứ quấn lấy Cochran, nói
liến thoắng những lời giáo đầu vô nghĩa, rõ ràng là ngửi thấy mùi tiền và chạy
quanh Cochran trong cái nóng của hẻm núi như chồn săn thỏ. Nhà đạo diễn, một
người Anh kiểu cách nói tiếng Tây Ban Nha ngắc ngứ, không cam kết gì và Cochran
hỏi anh ta nhiều câu để chặn nhà sản xuất kia lại. Cô diễn viên - người mẫu được
đưa tới, ướt ròng ròng, khăn mặt quấn quanh đầu và mặc áo choàng bằng vải bông
nhẹ trắng muốt. Anh cúi chào và hôn tay cô, liếc thấy cái mu lồ lộ sau chiếc quần
lót màu da ướt, hé ra qua khe chiếc áo choàng. Cô ta gọi người phiên dịch và
nhà đạo diễn đề nghị được giúp.
- Những kẻ ngốc này bắt tôi quay bảy cảnh trên sông.
Trông tôi kinh khủng như một mảnh da ướt nhoẹt vậy, anh biết đấy - Cô ta trang
điểm và làm duyên trong lúc nhà đạo diễn dịch lại.
- Ồ không đâu, trông cô ngon lành lắm.
Cô ta cười khàn khàn khi nghe lời dịch.
- Bảo với anh ta là tôi thích tham gia một bữa tối nhưt hế.
Cách đó khoảng trăm mét bên dưới, chiếc xe tải chở cây
bông đỗ cạnh một căn nhà chung tường, chứa thiết bị của trưởng kíp. Trong xe, một
người đàn ông đang quan sát quang cảnh bằng ống nhòm. Hắn không hiểu Amador
đang làm gì cùng người đàn ông phong nhã đến chỗ một cô nàng xinh đẹp mà hắn vừa
nhìn thấy bơi xong. Hắn chú mục vào người đàn ông, nhìn chằm chặp một lúc lâu
và thở mạnh một hơi. Đây chính là người đã làm tình trên sa mạc và là người bị
người bạn đã chết của hắn quật tơi bời trong căn nhà gỗ, chính là người tình của
vợ Tiburón. Hắn thở phào, bối rối khởi động chiếc xe tải, biết rằng hắn sẽ báo
cho Tibey ngay lập tức.
Đúng lúc đó, Tibey đang ngồi tại bàn trong phòng làm việc
trong nông trại tít trên núi gần Tepehuanes. Anh ta toát mồ hôi đầm đìa vì cuộc
săn chim cút và các bạn săn của anh ta từ thành phố Mexico đang ăn trưa trong
phòng ăn. Tibey sẽ nhập bọn sau khi giải quyết xong việc xảy ra với viên quản
lý nông trại, chính là người bị Miryea đâm. Tibey lấy cái bút gác trên bàn thấm,
xỏ qua vòng cò súng khẩu 357 xoay tít nhiều vòng.
- Tao biết mày từ khi mày còn bé. Bây giờ mày lại to mồm
bảo rằng mày sẽ bóp cổ vợ tao vì nó đã đâm mày. Tao không đổ lỗi cho mày, nhưng
mày phải quên con ấy là vợ ai đi. Tao có thể giết mày... - Tibey dừng lại và nhắm
khẩu súng lục, kéo cò đập vào ổ đạn rỗng kêu đánh tách và gã đàn ông kêu rít
lên, khuỵ gối - Nhưng tao sẽ không giết mày. Ngày mai hãy xéo ngay đi Mérida.
Không bao giờ được qua lại. Đây là tên người sẽ cho mày chỗ làm - Tibey viếc
nguệch ngoạc một cái tên lên mẩu giấy và lẳng lặng giơ lên cho tên đàn ông đang
cố nói - Cầm lấy khẩu súng này làm quà. Nó sẽ giúp mày nhớ đến cái mõm mày.
Gã đàn ông hối hả chạy biến vào bóng tối, đũng quần ướt đầm
vì hắn đã vãi ra quần. Tibey ra ăn với bạn bè, anh ta mỉm cười:
- Tôi vừa được biết tin rằng mùa thu này ngựa của tôi đặc
biệt cừ.
Miryea lại suy sụp sau một thời gian tương đối dễ chịu. Mấy
đứa bé mắc chứng tự kỷ không phản ứng nữa: nàng không thể hiểu thấu ý nghĩ của
chúng đến mức không có lấy một phản ứng tối thiểu. Chúng ngồi cạnh nàng trên ghế
dài, thốt ra những tiếng nguyền rủa rền rĩ và nàng hình dung nàng nhìn chúng
như một bức ảnh với một con vật, không một tí ti hiểu biết với ký ức hay cảm
xúc. Nàng ăn rất ít và trở nên gầy gò, vàng bủng đến đau lòng. Mẹ bề trên bực dọc
vì mất khoản tiền có lợi của nàng, không hiểu rằng Miryea là loại mà thế kỷ trước
gọi là "cái đinh ghim". Nàng rút vào nội tâm trong sự tự kỷ riêng tư,
vì tình yêu và khoảng trống đau đớn của tình yêu đã mất gây nên, làm những đêm
trường của nàng trở thành mất ngủ và thui chột mọi hy vọng, những đêm cùng cực,
chia sẻ ý thức với những người suy sụp nghiêm trọng, những bệnh nhân ung thư
giai đoạn cuối phải tiêm ma tuý để đỡ đau trong tình trạng khủng khiếp không kiềm
chế nổi. Một cái cây đang nở hoa họ đã nhìn từ hồi lên mười và trải qua một buổi
chiều lẻ loi sẽ trở lại với họ, thấm thía đến mức họ có thể ngửi thấy một bông
mộc lan nở và vẩn vơ nhặt lên từ đám cỏ.
Tibey đang uống một chén rượu trên giường và đọc tuần báo
Wall Street Journal thì thuộc hạ của anh ta lái xe vào sân. Người đến muộn như
thế này thường mang tin xấu và Tibey ném tờ báo, cáu kỉnh.
Gã đàn ông vào phòng ngủ, một con chó cảnh sát lớn đi
kèm, tuần trước không phải ngẫu nhiên nó đã cắn đứt bàn tay của một peóne trẻ.
Tay peóne đó đã mong chộp được một con vịt trời trong đám vịt Tibey nuôi để ăn.
Trong quá khứ không xa lắm, Tibey sẽ coi sự kiến đó là thích đáng, nhưng nay
anh ta đã mất cả ngày cân nhắc việc giết con chó, rồi lại từ bỏ ý đinh; Tối hôm
ấy, Tibey phi con ngựa cái Arab đoạt giải thưởng của anh ta đến túp lều của tay
peóne kia. Trong lúc người vợ pha trà thảo mộc, Tibey đu đưa trên đầu gối hai đứa
con của người đàn ông sợ chết khiếp, cho thằng bé một con dao bỏ túi đắt tiền
và cho đứa con gái cây thánh giá vàng xinh xắn anh ta đang đeo ở cổ. Tibey bảo
tay peóne cứ đến ngày đầu tháng đến ngân hàng ở Tepehuanes lĩnh một trăm đôla,
và đến hôm sau có một số người đến chuyển gia đình anh ta đến một căn nhà tốt
hơn nhiều, ở cùng những người làm trong nông trại của Tibey. Tay peóne là một kỵ
sĩ giỏi sẽ được chăm nom đàn ngựa non. Tibey bắt đầu ăn năn gián tiếp với việc
đã làm với vợ, tội lỗi của nàng không có gì quan trọng nữa.
Tên thuộc hạ đứng cạnh giường nhớ lại cái đêm hắn giữ chặt
cánh tay của vợ Tibey, bàn tay hắn rời ra, lốm đốm máu lúc nàng tuột xuống sàn.
Thật may là Tiburón không biết việc hắn đã đến nhà chứa nhiều lần và cho người
phụ nữ ấy nếm mùi bạo dâm của riêng hắn, đến mức ngay cả trong lúc ngây dại vì
ma tuý nàng vẫn kinh hãi mỗi lần hắn xuất hiện.
Hắn báo tin cho Tibey ngắn gọn hết mức và ngạc nhiên thấy
sự dửng dưng của Tiburón. Hắn nói thêm là chính tên nước ngoài đó đã giết chết
tên khổng lồ mà bọn chúng thích gọi là Voi.
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Hãy theo dõi thằng cha ấy cẩn
thận. Nó sẽ không bao giờ tìm ra được cô ấy và nếu nó đến gần ta, chúng ta sẽ
giết nó.
Sau khi tên đó đi khỏi, Tibey rót một cốc nữa và nhãng đi
vì những hồi ức về cái thời sung sướng họ đã cùng chơi tennis và chơi trò bắn
đĩa đất sét. Được Cochran dạy dỗ, Tibey đã sắp thành người có cú ve bóng cừ
khôi. Tibey cảm thấy mình thật ngu xuẩn khi cứ đứng ngây ra đấy trong tấm áo
choàng lụa mà nghĩ đến một điều ngớ ngẩn như tennis, trong lúc lẽ ra phải nghĩ
đến việc giết chết kẻ phản bội. Lẽ tất nhiên là phải giết Cochran nếu không anh
ta sẽ về Mỹ, hay đằng nào anh ta cũng sẽ về, bắt Miryea quên hết lỗi lầm đã
qua; có một cái gì đó tương tự như sự khởi đầu mới mẻ mà anh ta hiểu là một ý
tưởng lố bịch. Số phận đã an bài phải ngập máu, không ai trong họ được tha thứ
vì những kỷ niệm. Trong khi ấy, Tibey đã để người bạn trước kia héo hắt trái
tim trong cuộc tìm kiếm không kết quả người anh yêu dấu.
Amador đã thuê tạm thời cho Cochran một biệt thự thanh
nhã ở ngoại ô phía nam của Durango. Có một bể bơi, một pho tượng đẹp, nhiều
phòng có mái vòm bằng gạch mát mẻ với nhiều lò sưởi và một căn bếp trang bị
hoàn hảo, là nơi em gái của Amador làm bữa. Amador đưa một người họ hàng nữa, một
người đàn ông miền núi cao gầy đến làm người gác phụ, để anh ta có thể ngủ thoải
mái hoặc tiến hành việc dò la trong thành phố.
Bắt đầu những ngày nóng nhất trong năm và Cochran thấy
khó mà nói chuyện phiếm vì căng thẳng: ban ngày nóng nực, đặc quánh, ban đêm lặng
gió, anh không làm được gì ngoài việc ngồi trong hiên uống Carta Blanca và ngắm
lũ côn trùng bay dập dờn trên nền trời, dưới lũ kền xoay tròn lờ đờ như đang ngủ
trong không khí. Mây ở đây tuyệt vời nhất trên thế giới. Amador kể với anh rằng
các nhà khoa học từ khắp nơi đổ đến Durango để nghiên cứu mây và anh sẵn lòng
tin điều ấy. Anh nhìn đăm đăm lên những đám mây cho đến lúc chúng đi vào giấc
mơ của anh, chúng trôi nhanh, cuộn tròn, lao mạnh qua nhau với tốc độ kinh khủng
như máy bay khu trục.
Amador rõ ràng là khó xử và không muốn thừa nhận điều
này, dù anh ta biết Cochran đã hiểu. Amador đã ngẫu nhiên quen biết Tiburón khoảng
mươi năm và coi anh ta là một tội phạm bậc thầy giàu mưu kế và có thị hiếu thượng
thặng. Anh ta chưa bao giờ khâm phục sự giàu có của Tiburón - trong số những
người Mỹ anh ta bảo vệ tài sản cho họ, thiếu gì những thằng ngu giàu có - nhưng
anh ta hơi ghen tị với tài khéo léo tuyệt vời của Tiburón khi hoạch định công
việc, đến mức Amador xem nhẹ nhiều điều ô trọc trong quá khứ của Tiburón. Với
Amador, tìm ra Miryea là một ví dụ nữa về tài trí của Tiburón: người phụ nữ ấy
đã biến mất khỏi trái đất không khác gì đã bay lên trời. Bị xoá sạch. Bị quên
lãng. Và trong mọi quan hệ tin cậy của Amador đều không thấy một lời xì xào, một
mảy may dấu vết về nàng, dù ở bất cứ nơi đâu. Amador sẽ chẳng ngạc nhiên nếu
nàng rơi xuống một nơi nào đó không sao dò được, một hầm mỏ đã bỏ quên, hoặc bị
trói, nằm trong một bao đá ở đáy hồ trên núi. Một buổi tối, khi Amador và
Cochran đã uống khá nhiều, Amador nói thế với Cochran, anh chỉ gật đầu với vẻ đồng
tình lạnh lùng.
Vỏ bọc cho chuyến thăm của Cochran nhanh chóng làm anh mệt
lử. Họ phải đến thăm từng nông trại rao bán có thể mua được trong vùng, nghe
các bài phát biểu đủ loại về những ưu thế của vùng Durango của những người
trong hội đồng điện ảnh, xem mọi bộ phim cổ điển và thực sự dài lê thê. Họ đã đến
một bữa tiệc cocktail dở hơi do những người trong giới tổ chức mừng một trong
những bộ phim nào đó, bàn ăn đầy những món xa phí và có cả dàn nhạc mariachi.
Rượu chảy tràn trề, và các campesino tò mò ngắm nhìn từ xa. Cô diễn viên - người
mẫu rất cáu vì sự hờ hững của Cochran mà cô ta tin là giả vờ. Sau bữa tiệc,
trên đường về nhà cùng Amador, Cochran rầu rĩ gợi ý họ nên đến Tepehuanes với
khẩu 30,36 mà Amador để trong xe, cho Tibey về chầu tiên tổ. Sẽ vui đấy,
Cochran nói, được thấy cái thằng công tử bột chó đẻ ấy lộn nhào trong không
khí, nửa đầu vỡ tung thành từng mảng thịt.
- Rồi anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cô ấy - Amador nói.
- Anh nói đúng, anh bạn ạ. Tôi chỉ băn khoăn về cuộc đời
kỳ quặc của tôi mà thôi. Tôi muốn nhìn thấy hắn dựng đứng tóc gáy lúc là mục
tiêu, thậm chí tôi không muốn bắn hắn. Tôi chỉ muốn đưa nàng đi thật xa. Thế
thôi. Rõ ràng và đơn giản.
- Nếu nàng còn sống.
- Tôi phải yêu cầu anh đừng nói đến khả năng ấy.
- Xin lỗi anh bạn - Rồi Amador mỉm cười vì anh đã cặp vào
nách một con lợn quay còn nguyên ở bàn tiệc, và đem cho một ông lão ở bên ngoài
hàng rào. Đêm nay ông già sẽ có một đêm vui vẻ vì khó tiêu đây.
Vài ngày sau, Amador nói đã có lời xì xào về sự xuất hiện
liên tục của anh ở Durango. Họ đang uống cà phê bên bể bơi và vạch thêm nhiều kế
hoạch: vụ hối lộ gần đây nhất cho mụ chủ chứa trước kia để theo vết đến
Mazatlán đã không có kết quả. Mụ ta đã bịa ra một câu chuyện làm họ hăm hở lên
đường đến một địa chỉ bẩn tưởi như chuồng lợn ở Zacatecas. Chuyến đi tiến hành
theo từng chặng, đúng là một cơn ác mộng pha lẫn khôi hài, một chuyến cải trang
kinh hoàng ở một phố hẻm trong khu nhà ổ chuột.
Cuối cùng lúc họ tìm ra nhà chứa, Cochran không thể dằn
lòng được. Amador giữ mụ chủ chứa và hai tên ma cô trong hành lang lờ mờ không
cho lại gần, trong lúc Cochran đá rất đúng kiểu đến nửa tá cửa, chĩa súng vào
những người trong đó kinh hoàng không chỉ vì khẩu súng, mà vì chủ nhân của nó mắt
đỏ ngầu, hoàn toàn điên tiết. Lúc đến cánh cửa cuối cùng, anh tin rằng Miryea ắt
phải ở đó và lúc ả điếm được tìm thấy úp mặt bên dưới một gã đàn ông béo ị sửng
sốt, gã bị lôi phắt dậy khỏi tư thế vắt vẻo và bị ném vào một góc. Cochran quay
cái đầu phờ phạc của ả điếm để lộ bộ mặt đần độn của một phụ nữ da đỏ khoảng bốn
chục tuổi và anh rú lên, chạy ra khỏi phòng. Cochran đánh hai tên ma cô cho đến
lúc Amador phải ngăn anh lại. Lúc này Amador biết họ đã bị bịp và trên đường về
nhà anh không nói một lời vì giận dữ và uống liên miên, một việc hiếm ở anh.
Cochran ngồi dựa vào cái chắn bùn, xoa bóp bàn chân và mắt cá, chìm trong nỗi
khổ sở riêng, gồm cả cảm giác thất bại thấm thía đến tận xương tuỷ, tuy chỉ là
tạm thời. Trong trạng thái ấy, anh quyết định trốn Amador, lái xe đến
Tepehuanes và bắn chết Tibey (Chính đêm hôm ấy, Tibey cho một cô nông dân dễ
thương mặc quần áo của Miryea rồi tống phắt ra khỏi cửa vì căm hận. Nỗi hối tiếc
của kẻ say làm Tibey mất ngủ, anh ta lang thang quanh cơ ngơi trong ánh trăng
nhợt nhạt cho đến lúc quấn chiếc khăn phủ ngựa quanh người và ngủ cùng đàn chó
săn chim). Amador ngấm ngầm có kế hoạch bắt viên đốc công của Tiburón đã thế
chân tên Voi sau khi hắn chết. Nhưng đó sẽ là cố gắng cuối cùng, một cử chỉ hốt
hoảng. Amador có sự kiên nhẫn của người Mỹ Latinh mà Cochran không có tí nào.
Anh đã ném căm hận trong nhiều năm, chờ lúc thích hợp mới giải thoát cho mình
khỏi gánh nặng. Nhưng lúc này Amador cần có thêm thời gian.
- Anh phải có cô diễn viên xinh đẹp ấy ở bữa tiệc. Mọi
người trong thành phố sẽ tưởng anh chỉ là một tên Tây Ban Nha giàu có, đần độn
đang cố giải phóng sức ép trong của quý ra thôi - Amador hài lòng với ý tưởng của
mình.
Cochran ngước nhìn những lớp mây đang kéo dài nhắc anh nhớ
đến một bộ xương cá voi. Anh đồng ý với Amador dù anh không cảm thấy mảy may
ham muốn tình dục. Nửa giờ sau khi moi ruột tên khổng lồ và lái chiếc xe tải của
anh chàng Texas khổng lồ xuống đường, anh cảm thấy thèm muốn tức thì một cô gái
đứng dưới cây cạnh đường nhưng anh hơi ngượng. Ở Đà Nẵng, sau khi tắm rửa lớp mồ
hôi nồng nặc trong chuyến công cán, anh chơi điếm và đặt bữa trước khi ngủ với
họ. Không hề có ảo giác lãng mạn, anh cảm thấy tắt ngấm sự thèm muốn nhục dục
và từ lúc ba mươi tuổi, trong trạng thái suy sụp, anh đã thề không ngủ với người
phụ nữ nào anh không muốn trò chuyện, không muốn nhìn vào mắt nhau, ăn sáng
cùng nhau. Anh đã phức tạp hoá các thuật ngữ về vấn đề tình dục của con người,
cho đến khi gặp Miryea mới có dịp thể hiện. Không suy nghĩ thực sự về điều đó,
anh đã lạc vào những xung đột của các loại tuyến, lan man không thể trở lại.
Anh đắm đuối trong tình yêu, xa cách hẳn với những căng thẳng, vất vả trong kỹ
thuật. Tình yêu đã thành một mặt trong sự tiến hoá giới tính, nơi các bước
chính xác chịu thua tất cả và chẳng là thứ gì. Một người đàn ông đã kết hợp chắc
chắn với định mệnh, vượt ra ngoài cuộc sống gia đình thông thường sẽ không muốn
phí hoài đời mình vì một điều vô nghĩa.
Anh cảm thấy nỗi sợ hãi phổ biến của tuổi tác đang đến gần:
Miryea dường như một thứ rượu đầu tiên, cuối cùng và duy nhất, trong vắt, rót
vào cuộc đời anh đến tràn đầy, làm mọi thứ đều lu mờ. Nếu anh sống thêm mà thiếu
nàng, đời anh sẽ chẳng còn gì hết - có nàng, dù chỉ là những hành động đơn giản
nhất như dẫn con chó săn chim đi dạo trong sa mạc, hoặc chọn món cho bữa ăn hai
người thay cho một người, đều trở nên hấp dẫn không tả nổi. Một tối, nàng mang
đến nửa tá các loại trai, sò, vẹm... làm món hầm hải sản Málaga, không quên nửa
ký thịt bò tươi cho Doll, nó đã bỏ kiểu hờ hững với phụ nữ thường lệ của nó.
Cochran ngồi đó suốt buổi chiều, nhìn những đám mây chăm chú trong ánh mặt trời
thiêu đốt, trong lúc bà mẹ Amador liên tiếp mang đồ uống lạnh và bữa ăn nhẹ cho
anh, anh để mặc cho lũ ruồi chén thoả thích.
Amador đã biến mất, đúng hơn là vui vẻ đi mời cô diễn
viên - người mẫu đến dự tiệc, ghé qua chỗ người bán hoa lấy một tá hoa hồng, và
cũng đến một hiệu bán buôn dược phẩm mua thứ mà anh ta chắc là phải có trong
kho dược phẩm của một nữ diễn viên: loại cần sa dùng tiện lợi so với cocaine.
Anh cần dàn xếp bữa tiệc này để có thêm thời gian. Cochran đã cho anh xem hộp
xì gà và đưa cho anh năm ngàn đôla như một món quà mở đầu. Amador muốn bổ sung
vào cái nông trại nhỏ của anh ở chân núi, hiện mới nuôi một ít gia súc và ngay
từ hồi niên thiếu, anh đã hiểu sự nhàn hạ và ngọt ngào chỉ hãn hữu mới có.
Cô diễn viên nhận hoa với vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng ngay lập
tức xuống nước và tỏ ra sốt sắng hợp tác. Cô đã bị người đàn ông này mê hoặc,
trong mấy tuần qua anh ta cứ hết đến rồi đi, không giống bất cứ ai cô đã gặp
trong nghề. Cô sẽ đến đấy đúng giờ đã định và sẽ ở lại phần còn lại trong cuộc
đi săn ban ngày, trên lưng con ngựa không thoải mái, cô lo đến chuyện ăn mặc và
sẽ hành xử ra sao.
Sau khi Amador tặng bó hoa, anh liếc nhìn quanh, xác định
ngay lập tức chiếc xe tải đặc biệt mà anh cảm thấy hầu như bằng tiềm thức, gần
đây anh đã nhìn thấy nó quá nhiều lần. Anh đến gần hơn, nhìn ngờ vực như thể
chú ý đến những việc vặt vãnh trong quá trình làm phim. Anh đeo kính râm và lấy
một cốc nước ở sau chiếc xe chở đồ ăn, đưa mắt quét khắp chiếc xe tải. Anh nhận
ra viên đốc công của Tiburón đang dựa vào cốp xe, mải mê ngắm những ngọn núi.
Tối hôm ấy cô diễn viên - người mẫu đến dự tiệc và ở lại
trong những tình huống không bình thường. Cô ta mang con mèo đến làm mọi người
vui thích, trừ mẹ Amador. Anh ta đã lẻn đi, để người em họ cao thon đứng cạnh
chừng trong bóng tối của hàng hiên. Cochran bắt đầu uống và bữa ăn buồn chán
như giờ từng trang tạp chí trong lúc muốn hoặc đợi một điều gì khác. Bên bàn
ăn, anh tỏ ra là người hiếu khách cho đến lúc những cố gắng giao lưu trở nên
ngu xuẩn vì ngôn ngữ bất đồng. Nữ diễn viên nhấp từng ngụm rượu vang một cách
căng thẳng, cô ngồi đó mỏng manh nhưng rực rỡ trong bộ váy áo chẽn bằng satanh
trắng muốt.
- Tôi phải bỏ qua chuyện ngữa nghẽo chết tiệt này. Tôi có
một việc bí mật ở đây và nếu cô thổi bay vỏ bọc của tôi, cổ họng cô sẽ bị cắt đến
tận xương đấy - Cochran nói bằng giọng Indiana đều đều.
Anh ngạc nhiên thấy cô ta cười phá lên, nói rằng cô nhớ lại
những lời đầu tiên của anh ở sân bay. Họ trở thành bạn bè theo một kiểu kỳ cục
và cô dọn đến nhà anh, dù không nhắc đến những mục đích thực tế của cô. Thật dễ
chịu đủ để cô chẳng buồn đòi hỏi gì. Đã nhiều năm nay mới có một người đàn ông ở
gần cô mà không thử mân mê sờ soạng. Cô đã trổ mọi ngón hấp dẫn hoàn toàn trái
với lẽ thường nhất, song anh chỉ miễn cưỡng như một người mày. Anh chăm chú lắng
nghe những lời than thở của cô và bảo cô cứ ngồi lặng lẽ trong những ngày nhàn
rỗi mà ngắm mây bay. Có lần, anh ngăn cô bắt một con hoàng yến ở chỗ chợ cho
con mèo đuổi theo trong phòng ngủ của cô. Cô trở nên kích động, có lẽ do ma tuý
mà Amador cung cấp, cho đến lúc anh đưa cô đi dạo trên cánh đồng sau biệt thự,
và con mèo bắt được con chuột đầu tiên. Con mèo cắn đứt cái đầu chuột và nằm
kêu rừ rừ trên cỏ; cô ta hài lòng tuyên bố Pooky có cá tính dứt khoát và không
giống mèo Hollywood tí nào.
Cochran hiểu rằng tất cả đang cố chịu đựng cô ta, anh thì
ít hơn so với Amador hoặc họ hàng anh ta từ núi xuống hay bà mẹ, vì anh lạnh
lùng và kín đáo, và tin rằng dù có bằng mọi cách ngớ ngẩn đến đâu, câu chuyện
này sắp đến hồi kết thúc. Anh sờ chuỗi vòng mẹ Mauro cho như thể không phải là
chuỗi tràng hạt mà là một cái bùa đầy sức mạnh, chứa một biện pháp đặc biệt mà
người lính đi công cán đêm có thể cảm thấy như một lời cầu nguyện hồi thơ ấu,
đem lại sức mạnh vô địch. Trái tim muốn sống nhiều đến mức bộ não sửng sốt khi
cái chết đến gần. Người lính luôn nghĩ người chết sẽ là người khác, người đi
trước hoặc đi sau, hoặc hy vọng không người quen nào của anh ta bị chết.
Bà mẹ Amador cầm chiếc áo khoác tất tả chạy đến khi nhìn
thấy cô diễn viên - người mẫu nói chuyện với con trai bà trong lúc chỉ mặc mảnh
dưới của bộ bikini. Amador cười phá lên nhưng thầm bực mình thấy người phụ nữ
này không tỏ vẻ kính trọng mẹ anh hơn. Một đêm đã khuya dưới vòm cổng, khi
Cochran cự tuyệt bầu bạn với cô ta, cô nàng bèn rủ rê đứa cháu trai của Amador
đang đứng gác. Cô rất cáu khi cậu ta làm thật nhanh với cô, không chịu rời khẩu
súng. Ông bác tử tế của cậu trả công một tuần làm việc của cậu hơn hẳn làm quần
quật ở quê một năm. Để chống lại, hôm sau cô ta phái người phụ trách phục trang
kiếm thêm ba con hoàng yến và thả trong nhà, sau chuyến đi săn ban ngày. Cô ta
ngồi trong phòng, mặc độc đồ lót ngắm con Pooky đuổi theo mấy con chim. Cô tháo
hết rèm cho lũ chim không còn chỗ nào trốn khỏi tầm với của con mèo. Rồi cô bắt
đầu khóc và khóc suốt nhiều giờ, cho đến lúc Cochran nghe thấy bèn vào phòng và
ôm lấy cô, nói những câu dỗ dành cho đến lúc cô ngủ thiếp đi. Anh phủi mấy cái
lông chim vàng óng trên ống quần, nựng con mèo rồi đi ra. Anh biết như thế là
tàn nhẫn với cô, nhưng anh không thể làm khác được, và lại chìm vào sự hành hạ
của cơn mộng du.
Một buổi sáng Miryea không thức dậy nổi. Thấy vắng nàng ở
bữa sáng, bà xơ cạnh nàng phát hiện nàng bị sốt cao đến mê man. Mẹ bề trên cùng
người chạy việc vặt lái xe đến Durango tìm thuộc hạ của Seor Mendez xin phép
cho bác sĩ đến thăm bệnh. Bà thấy bất nhẫn khi bị bảo hãy đợi đã. Không chỉ vì
hắn đã mất thằng bạn thân Voi mà vì ông chủ hắn đã trở nên đãng trí, uỷ mị và
say khướt đến mức bắt đầu mất cả nhân tính. Tiburón già đi dột ngột đến mức tên
tay sai lo cho việc làm nay mai của hắn. Tất cả mọi chuyện này chỉ vì người vợ
bất trung của ông chủ, lẽ ra phải cắt phăng cổ cô ả trong cái đêm ở căn nhà gỗ.
Hắn vui lòng làm việc ấy dù hắn thừa nhận là sẽ rất mãn nguyện nếu được đi vào
trong người cô nàng. Sự việc diễn ra ở một nhà hàng nhỏ chuyên món cá tên là
Playa Azul. Hắn không biết anh chàng peóne dựa vào ngôi nhà bên kia đường đang
ngủ gà ngủ gật kia chính là cháu trai của Amador.
Cochran và Amador nghe kể lại, chỉ hoang mang một lát và
sau đó câu chuyện thành rõ ràng. Amador nói trong vùng chỉ có ba tu viện nữ.
Cochran giật nảy người và chạy vào buồng ngủ, buộc khẩu 44 vẫn để trong bao vào
vai. Anh kín đáo hôn chuỗi hạt và đeo vào cổ. Amador theo sau và giữ anh ở bên
cửa.
Cochran vùng vẫy nhưng Amador giữ anh chặt cứng. Anh ta
nói phải có kế hoạch cẩn thận, nếu không người phụ nữ hoặc anh ta là những người
gần Cochran phải bỏ đất nước này mà đi nếu muốn còn sống. Phải giáp mặt được
Tiburón hoặc họ sẽ bị săn đuổi ngay lập tức. Lúc này họ đã biết về bà xơ thì bất
cứ thằng ngu nào cũng có thể tìm ra Miryea, vấn đề là tìm được nàng mà không chết.l
Amador đưa Cochran xuống phòng khách rồi vào bếp rót đồ uống và nói với bà mẹ
pha cho họ một bình cà phê thật đặc. Anh gọi đứa cháu và bảo nó đưa cho Cochran
bộ quần áo để thay và không được rời mẹ anh. Amador nhẩm lại kế hoạch trong lúc
lau vũ khí để trên bàn. Anh cho giăm bông, bánh mỳ và bia vào một cái túi vải bạt.
Họ bước ra thì gặp cô diễn viên đỗ xe, sau khi hết ngày làm việc của cô. Cô
bình luận về bộ quần áo của Cochran rồi nhìn vào mắt họ và im bặt. Cochran hôn
lên trán cô và họ ra đi.
Trên núi ở Tepehuanes, Tibey phái một máy bay đến thành
phố Mexico đón một bác sĩ nợ anh ta cả một gia sản trong những cuộc đỏ đen.
Tibey đã chán ý định báo thù đến mức định dọn lên ở tầng thượng khách sạn của
anh ta ở Cozumel. Anh ta từ bỏ ý định ấp ủ suốt ba ngày là đến Durango và bắn
chết Cochran. Anh ta chán cả tình yêu và cái chết, và muốn có một cô gái Maya
thật độc đáo ở Valladolid. Cô ta là giáo viên và không phải là người phụ nữ
thích hợp để đưa đến Paris lúc thời tiết ở Cozumel xấu đi. Lúc này anh ta muốn
Miryea sống hoặc anh ta biết chắc là xuống địa ngục, hoặc chí ít là tiếp tục sống
ở địa ngục. Anh ta chiếu cố một cách nghiêm túc việc bắn tên tay sai trong lúc
nói chuyện, giải thoát mọi người khỏi nỗi sợ một kẻ tâm thần không ổn định.
Tibey biết hành động khoan hồng đột ngột này có thể qua lúc say, nên anh ta
tránh uống rượu và đi săn cho đến lúc tối mịt. Tibey quay con chim cút trên lửa
như hồi còn trẻ, rồi ngồi xổm trước đống lửa, dùng tay xé con chim cút và ăn
ngon lành
Mất vài giờ mới đến Tepehuanes. Họ đỗ xe sau một quán rươụ
nhỏ vào khoảng nửa đêm và vào căn bếp bằng sắt tây, chiếu sáng bằng một ngọn
đèn dầu. Họ ăn tối và hỏi chuyện người nấu bếp già vốn là đầu mối liên lạc của
Amador và gần như là người da đỏ. Sáng nào Tiburón cũng đi săn từ sớm. Chắc chắn
là Amador nhớ cái thung lũng ấy. Tên tay sai của Tiburón được gọi là Thằng Điên
đã đến và chắc sẽ đi theo. Bản thân Tiburón cũng như hoá rồ, thậm chí còn say
khướt ở ngay quán rượu này với các campesino sợ anh ta một phép. Ông già cười
và kể Tiburón loạn trí đến nỗi tìm xem liệu có "người nào anh ta biết là
ai", đấy là điểm mà ông già nhớ rõ nhất. Ông già kể ông đã thành đầu bếp
sau khi cả đời là một caballero vì nhớ khi bà mẹ ông ta chết, ông ta thích nấu
ăn cho các anh chị em ra sao. Amador gật đầu nói rằng giữa hai thời kỳ đó ông
ta hẳn là một kẻ cướp và một tay chơi gái có hạng. Ông già cười vang và nhảy
vòng tròn, rồi mời họ một cốc mescal. Amador từ chối, nói họ đang bận một việc
quan trọng.
Amador lái xe lên núi theo con đường hai làn xe, và đỗ lại
lúc con đường trở nên quá ntguy hiểm cho ô tô. Họ ngồi im lặng suốt một giờ,
Cochran đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, lắng nghe tiếng tích tắc của
bộ giảm nhiệt trong động cơ. Amador bật radio trên xe và họ vui mừng nghe tiếng
nhạc đồng quê New Orleans ở tít trên cao. Nó làm Cochran đâm nhớ nhà cho đến
lúc anh chợt nhận ra anh chẳng còn nhà nào. Sau Miryea, anh nhớ con gái ghê gớm
và tự hỏi anh xuất hiện từ những kẽ hở, những lỗ hổng do anh xé toạc, hay chính
chúng đã bị xé sẵn trên mảnh vải của đời anh. Nhưng lòng anh nhẹ hẳn lúc nghĩ đến
Miryea được giấu trong một tu viện nữ nào đó trong vùng, đang kiên nhẫn đợi anh
đưa nàng đến Seville. Tâm trí anh đã chọn cái cống dẫn nước kiểu La Mã cổ trong
ánh trăng để đi với nàng. Biết đâu con gái anh chẳng đến với họ và tuần trong dịp
Giáng sinh.
Amador cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, nói họ phải đi bộ
một chặng dài vài giờ liền trước khi rạng đông. Có một địa điểm thuận lợi để chặn
Tiburón ở chỗ thung lũng hẹp lại thành hẻm núi và con đường mòn chạy dọc nhánh
sông. Họ phải giả sử là Tibey không thay đổi thói quen gần đây của anh ta. Với
Cochran, làm lành với người đàn ông ấy là một việc may mắn, nhưng thật khó
thành công. Anh và Amador sẽ nấp cùng kẩhu 30,06 của anh ta. Sự dàn xếp sẽ dễ
dàng hơn nhiều khi họ có vị trí cao hơn kẻ thù. Amador ngẩng phắt đầu nhìn
quanh và Cochran tắt radio, nghĩ anh cũng nghe thấy gì đó. Họ hạ cửa xe xuống
và nghe thấy tiếng sủa chói tai, tiếng tru ngắn, láy rền của những con sói gọi
nhau.Amador kể hồi còn trẻ, anh đã tìm thấy một con sói già đang hấp hối nằm
bên dòng suối. Anh đã giương súng bắn nó vì thương hại nhưng lại hạ súng xuống,
không nỡ cắt đứt những giờ khắc cuối cùng của con sói.
- Thật buồn vì anh không thể bắn người một cách đơn giản.
Mà việc đó thật đơn giản. Mọi sự cứ dồn chúng ta phải giết.
- Tôi hình dung khá xa với việc giết hắn, trừ khi thật cần
thiết. Tôi thích nghĩ hắn biết lúc nào hắn bị đánh.
- Chúng ta chẳng ai biết khi nào bị đánh. Vậy sao chúng
ta có thể mong điều đó ở hắn kia chứ? Làm hại một người đàn bà không phải chuyện
đánh đập, mà là mất một người đàn bà. Việc đó có thể xảy ra với bất cứ ai -
Amador ngừng lại - Tôi đã đánh mất vợ tôi khi tôi còn trẻ, nhưng tôi là một thằng
ngu. Cô ấy đỡ ngu hơn tôi và bỏ đi.
- Với tôi cũng vậy. Việc giết chóc không tạo nên những
người chồng tử tế. Tôi nhớ con gái tôi nhưng vợ tôi đã lấy anh trai tôi. Tôi
làm cha nó một cách ngẫu nhiên, và nay anh tôi mới là cha thực của nó - Cochran
ngừng lại lắng nghe lũ sói, rồi sờ lên những chiếc răng sói quanh cổ. Anh cảm
nhận sự nhức nhối của người đàn ông theo đuổi nỗi say đắm của mình ngoài tầm kiểm
soát của con người, đồng thời hiểu quá rõ không chắc có đường quay lại. Một số
người nào đó sẽ bay lên mặt trăng trên tên lửa thiết kế cho chuyến đi một chiều.
Trong các gen có đủ thứ ngu ngốc, nếu không là một phân tử bất hạnh lại là sự
giật lùi đơn giản về một thời hiệp sĩ tham gia cuộc Chiến tranh Ba mươi năm, và
ngạc nhiên khi trở về đến cửa nhà mà không ai nhận ra. Chính vì thế anh kính trọng
một năm ở Torrejón, dù anh có vẻ lo lắng và gắn bó với việc dạy dỗ các phi công
trẻ. Nhưng năm ấy đã lùi xa vào quá khứ và cho anh một ân huệ duy nhất trong đoạn
đời trưởng thành: vợ anh là một người thôn dã cũng thích tản bộ, họ đã đi khắp
các quận cổ xưa của Madrid, Barcelona và Seville mỗi khi anh có được vài ngày
nghỉ phép. Có lần họ đến Málaga một tuần và sống trong một pesióne, ban ngày ngắm
con gái bơi và ban đêm trò chuyện về tương lai, quyết định đầu tư các khoản tiền
tiết kiệm có giá trị và con thuyền đánh cá ngừ của cha anh đang cần động cơ mới.
Sau đó khi rời quân ngũ, anh đã có cổ phần khống chế trong kinh doanh. Khoản nợ
được hoàn lại trong một thời gian dài nhưng anh vẫn để nguyên trong ngân hàng ở
San Diego.
Amador lay anh tỉnh giấc và đưa cho anh một tách cà phê
trong phích. Suốt đêm tiếng nhạc ai oán trong radio làm tan nát trái tim và
tiêu tan khí phách. Trong thoáng chốc anh tưởng như trở lại hội truyền giáo của
Diller với người đàn ông béo tốt kềnh càng kiểm tra mạch cho anh suốt đêm, lẩm
bẩm cầu nguyện và ngân nga hát theo tiếng chim hót ríu rít lúc bình minh.
- Chuyến đi này dài trong đêm tối, nhưng tôi biết đường.
Trời quá lạnh nên không sợ rắn và lại có trăng hạ tuần.
Họ ra khỏi xe và anh rùng mình, hơi cà phê bay thẳng từ
tách lên dưới ánh trăng. Anh ngửi thấy mùi con vật lạ, mùi dầu Amador bôi súng.
Xa xa, vách núi toả bóng khổn glồ, những ngọn thông bắt ánh trăng lung linh.
Anh lướt ngón tay lên mui xe đông giá, thổi vào bàn tay và cảm nhận thấy khẩu
44 dưới tấm áo gilê bằng da dê ấm áp mượn của cháu Amador. Anh đi vòng quanh xe
và chạm vào vai Amador.
- Nghe này, anh bạn. Nếu điều này có làm rộn ý nghĩ của
anh, trước hết anh phải bảo trọng. Nó gây cho tôi cảm giác chết chóc. Nhưng
không phải với anh đâu.
- Đừng lo - Amador hít thở thật sâu, nhìn làn hơi trở nên
lạnh giá và nhìn thấy được - Tuần trước tôi đã mơ tôi chết lúc đã già, trên chiếc
xích đu trong hiên nông trại bé nhỏ của tôi. Tôi tin các giấc mơ của tôi lắm -
Rồi anh cười - Và cả kỹ năng của tôi nữa. Nó là thứ duy nhất tôi làm tốt.
Họ làm một cuốc đi bộ thật dài, hoàn toàn lặng lẽ theo đường
mòn ngoằn ngoèo của những người chăn cừu. Một lần họ dừng lại trên vách núi dựng
đứng, quan sát nhánh sông lấp lánh bạc bên dưới. Họ giật mình vì một con hươu
lao qua bụi cây nhưng tiếng lũ sói ngày càng xa, xa mãi.
Họ đến địa điểm từ sớm và đứng bên nhánh sông hút thuốc lá.
Rồi tia sáng đầu tiên hé từ phương đông như một vệt xám nhạt ở đường chân trời,
qua chỗ thắt cổ chai của hẻm núi. Chim chóc bắt đầu hót, và Amador đến một cây
bông cách đường mòn khoảng mươi mét.
- Anh ngồi đây, dưới cây này. Tôi sẽ nấp trên sườn đồi.
Tiburón sẽ tưởng anh là một bóng ma. Hãy xoay bàn tay ra và để trống chứng tỏ
anh không có vũ khí. Hãy tin tôi đi.
- Lẽ tất nhiên rồi. Còn gì nữa? - Họ bắt tay nhau và
Cochran nhìn Amador bò nhẹ nhàng lên sườn núi, khẩu súng trường đu đưa trên dây
đeo sau lưng. Anh vẫy tay lúc Amador dừng và quay đầu lại, rồi anh ngồi dưới
cái cây và nhìn chăm chú xuống đồng cỏ cạnh nhánh sông. Anh ngồi lặng lẽ và lâu
đến mức lũ chim đến gần và một con hươu cái cùng con hươu con đến uống nước
trong dòng sông. Anh nghiền ngẫm những nỗi đau khổ của anh, cho đến lúc không
nghĩ gì hơn, vừa vặn bình minh đã ấm áp và anh không còn nhìn thấy hơi thở của
mình nữa. Một con quạ bay qua, liếc nhìn anh và hoảng hốt kêu quang quác. Con kền
kền đầu tiên xuất hiện, đôi cánh bắt ánh mặt trời, cao tít bên trên những cái
bóng mát mẻ của hẻm núi. Anh đang theo dõi con kền kền thì nghe thấy tiếng ngựa
ở xa xa. Rồi lũ chó săn chim của Tibey, một con đực và một con cái thuộc nòi
chó chỉ điểm Ăng Lê lon ton chạy qua, bất chợt xoay lại khi đánh hơi thấy anh.
Con đực gầm gừ đến gần trong khi con cái đứng lại trên đường mòn, tò mò và ngọ
nguậy vì kích động. Anh suỵt con chó cái và nó ngồi thụp trên mặt đất, ve vẩy
đuôi. Anh ve vuốt con chó và giơ tay chỉ, lũ chó tuân theo dấu tay, chạy ào đi
tìm chim cút.
Thằng Điên cưỡi ngựa dẫn đầu nhưng Tiburón đi sau vừa lọt
vào tầm ngắm thì con ngựa đi đầu hí lên và xoay đầu, cổ nó đã bắt được mùi người
đàn ông dưới gốc cây. Cả hai nhìn thấy anh ngay lập tức, còn anh nhìn thấu qua
chúng, trừng trừng, không thần sắc. Thằng Điên giơ súng và Tiburón giơ tay bảo
đừng, đúng lúc phát súng của Amador xé toang đầu Thằng Điên, bật hắn tung khỏi
yên. Hai phát súng nữa làm hắn ngã xoài trên cỏ. Tiburón ghì cương con ngựa
đang lồng lên trong lúc con ngựa không người cưỡi phi nước đại biến mất. Rồi
Tiburón xuống ngựa, không quay nhìn tên đã chết. Anh ta buộc ngựa vào bụi và thở
dài thậanh sâu. Tiburón đứng trước mặt Cochran, bất chợt một khẩu súng xuất hiện
trong tay giữa đùi anh ta, ngoài tầm nhìn của Amador và Cochran nhìn trừng trừng
xuống cái lỗ nhỏ đen ngòm của nòng súng.
- Có lẽ bây giờ cả hai ta cùng chết - Tibey lẩm bẩm.
- Có khi thế - Cochran gật đầu lạnh lẽo. Tibey mắt đỏ ngầu,
phờ phạc, sặc mùi whiskey đêm qua. Tibey nhún vai và ngước nhìn lên các vòm cây
đang bắt chùm tia nắng đầu tiên vào hẻm núi. Anh ta quăng súng vào bụi cỏ.
- Ta yêu cầu mi như một người đàn ông và một người bạn
cũ, hãy xin ta tha thứ vì đã cướp vợ ta khỏi tay ta.
- Tôi xin anh tha thứ vì đã cướp vợ anh khỏi tay anh.
Rồi cả hai người đàn ông đứng yên, còn Amador bò xuống sườn
đồi và hất đầu vào khẩu súng lục trong cỏ. Họ bỏ đi theo đúng con đường mòn
Amador và Cochran đã đi đêm qua. Đến ô tô, họ uống bia ấm một cách thèm thuồng,
Amador và Tibey nói chuyện về những ngọn núi.
Họ đến tu viện nữ lúc trưa và mẹ bề trên sửng sốt vì sự
xuất hiện bất ngờ của Senor Mendez và hai tên vô lại như thế kia đi cùng với một
quý ông lịch sự làm vậy. Bà xin lỗi Tibey vì tình trạng vợ anh ta và nói bác sĩ
đang ở bên Miryea. Tibey quàng tay lên vai bà và mỉm cười:
- Mẹ nghe chuyện tào lao gì vậy? Đấy là vợ của anh bạn
tôi đây. Xin mẹ chăm sóc anh ấy.
Mẹ bề trên dẫn họ đến phòng Miryea, Cochran ngồi lên mép
giường rồi cúi hôn đôi môi bị thương và sốt nóng hầm hập của nàng. Bác sĩ đi ra
cửa nơi Amador và Tibey đứng, ông nhìn xuống chân.
- Tôi e rằng đã làm mọi thứ cho bà ấy. Bà ấy quá yếu
không cử động nổi.
Mặt Tibey méo đi và anh ta rít lên:
- Hãy làm cho cô ấy khoẻ hoặc tao sẽ nhét tim mày vào mõm
mày, đồ lợn khốn khiếp.
Amador đưa Tibey và viên bác sĩ hoảng hốt ra ngoài. Mẹ bề
trên đứng đó giây lát rồi theo họ xuống hành lang, vừa thở dài vừa cầu nguyện.
Cochran ngồi đó suốt chiều và đêm, vừa uống cà phê vừa cầm
tay Miryea, vuốt ve lông mày nàng, đi đi lại lại trong phòng khi viên bác sĩ
vào. Lúc trời hé rạng, nàng tỉnh lại và họ ôm lấy nhau không nói nên lời. Lát
sau nàng thiếp đi và anh ngồi trên ghế, ngủ lơ mơ cho đến trưa, hơi nóng làm
anh thức giấc. Anh phải dằn lòng lắm lúc bác sĩ làm phẫu thuật mở khí quản cho
nàng dễ thở, rồi suốt đêm và ngày hôm sau nàng gần như chết. Ban đêm anh nằm
trên sàn không nghĩ được gì, lắng nghe tiếng thở khò khè của nàng qua bình oxy
Amador mang từ thành phố về. Những lúc ngừng thở của nàng trở thành cơn hấp hối,
lúc đầu dài rồi ngắn dần và ngắn giật cục. Lúc không thể chịu đựng được nữa,
Cochran chạy xuống sân và gào lên. Đèn đã bật và các bệnh nhân đáp lại những tiếng
thét của anh, lần đầu tiên nghe giọng anh thật đặc biệt. Amador, Tibey và bác
sĩ chạy ra từ chỗ ở tạm thời của họ trong bếp. Anh vùng vẫy chống lại họ cho đến
lúc Amador ôm ghì anh đến nghẹn thở mới khuất phục nổi. Tibey giúp giữ anh thật
chặt và bác sĩ tiêm cho anh một mũi cho anh ngủ thiếp đi.
Nhiều giờ sau, khi tỉnh dậy trên nệm rơm trong một căn
phòng lạ, anh đứng dậy và nhìn mặt trời nóng bỏng qua cửa sổ trần trụi. Anh tìm
ra bếp và rót một tách cà phê trong lúc Amador, Tibey và bác sĩ ngồi trên bàn.
Viên bác sĩ bồn chồn ngoảnh nhìn đi.
Cuối chiều ngày thứ ba, Miryea lại tỉnh. Anh vội vã nói
và nói một thôi một hồi những lời chẳng đâu vào đâu. Nàng thì thào nói muốn ra
vườn. Anh chạy tìm bác sĩ, ông ta nhún vai chịu thua và theo anh trở lại phòng,
băng cổ cho Miryea. Cochran bế nàng xuống vườn, nơi các bệnh nhân đang tập hợp
ăn tối. Mấy đứa trẻ mắc chứng tự kỷ đi qua chỗ họ mà không nhìn, chúng quỳ gối
thầm hát bài hát tang giống những con chim khản tiếng bị đất bao quanh, những
người đang đau khổ sẽ không bao giờ xứng với đất. Cochran ôm chặt nàng trong
tay, nàng nhẹ bỗng làm anh nhớ đến một con chim chết anh nhấc khỏi bụi cây
trong rừng Indiana. Anh lại nói ào ào, cố làm nàng sống bằng sức mạnh trong lời
lẽ của anh: như thể đầu anh bửa ra và anh lao vào, tìm tòi, đào bới, khai quật
bất cứ điều bí mật nào có thể đem lại sức khoẻ cho nàng. Anh đeo chuỗi hạt của
mẹ Mauro vào cổ nàng, hoảng sợ nhớ lại nàng đã nói anh sẽ chỉ nhận sự báo oán của
kẻ thù. Anh bịa ra cả một lô lời lẽ, nhưng chúng chỉ là những lời lẽ mà thôi.
Anh tưởng tượng họ có một đứa con, cùng đi dạo ở Seville và nàng mỉm cười gật đầu
nói vâng. Trời đã chạng vạng rồi sắp tối, Amador bình thản quan sát, cây cột
che một phần anh ta. Anh ngăn viên bác sĩ không cho đến gần họ. Mảnh trăng bán
nguyệt đã lên, gió đang thổi bỗng tắt ngấm, rồi một con gió mạnh giật những
bông hoa khỏi cây hạnh đang nở rộ. Cochran cứ thì thầm mãi đến lúc trời tối mịt,
nàng bắt đầu hát một bài mà anh biết rất rõ bằng giọng cổ khàn khàn, yếu ớt,
loáng thoáng như tiếng o e của một con ve sầu mùa hè. Đây là bài hát tang của
nàng rồi nàng chết, còn anh vẫn ngồi đó lúc linh hồn nàng lướt nhẹ đi xa như một
đám bụi ở ngã ba đường. Trời bắt đầu mưa và một con chim trên cây ngân nga, như
nó là linh hồn uca rmột người Maya đang cố vật lộn trên đường trở về với cát bụi.
Dưới bóng cây, một người đàn ông đang đào và hai người
quan sát. Người đàn ông đào mải miết một cách máy móc, dùng rìu chặt rễ cây,
dùng cuốc chim để xỉa đá và dùng xẻng xúc lớp đất nặng nề. Anh nhận thấy thớ
vân và kẻ sọc của đất lúc anh tụt sâu vào lòng đất trong buổi chiều nóng nực.
Người đàn ông tên là Amador ngồi trên ghế dài kéo sụp chiếc mũ rộng vành và hát
bằng giọng nghẹn ngào. Người tên là Tiburón, Tibey, Senor Baldassaro Mendez ngồi
trên ghế dài, hai tay ôm mặt trong lúc người đàn ông đào đất với sức mạnh kinh
khủng, có phương pháp và quen việc. Dưới mái cổng, mẹ bề trên cùng một cha cố
chán ngắt và hoà nhã theo dõi. Một số bệnh nhân vẩn vơ đi đi lại lại, bối rối
vì cảnh này. Trên chiếc quan tài hạng tốt, một bó hoa dại đang héo dưới ánh mặt
trời. Lúc hố đã đào xong, người đàn ông dừng lại, đẫm mồ hôi, rồi nhún người nhảy
lên miệng hố. Anh quỳ cạnh đống đất và hai người ngồi trên ghế dài tiến tới, quỳ
xuống cạnh anh. Cha cố và bà xơ đi đến, đám người mất trí theo sau họ. Cha cố
nói vài lời ngắn gọn và hai người đàn ông trước ghế dài hạ quan tài xuống hố.
Người đào hố cúi sâu vào lòng đất, quỳ xuống hôn những bông hoa. Anh ngẩng lên
khỏi hố, nhặt cái xẻng và hất ít đất thành một tiếng huỵch, thứ tiếng anh sẽ
nghe trong giây phút cuối cùng của đời mình.
Hết
Post a Comment