Cuộc sống của vợ chồng son ban đầu cũng khá hạnh phúc. Tuy không giàu có nhưng chúng tôi cũng có của ăn của để bởi cả 2 đứa đều có công việc ổn định và thu nhập cũng khá. 2 vợ chồng lại có sẵn một căn hộ chung cư do bố mẹ tôi mua tặng nên chúng tôi không phải chịu cảnh đi thuê đi mướn. Thời kì mang thai, tôi bị nghén lên nghén xuống, mọi việc nhà đều một tay chồng tôi lo hết, tôi không nấu được cơm hay rửa được bát vì sợ mùi thức ăn, quần áo cũng một tay chồng tôi giặt. Tôi thầm cảm ơn chồng và thấy yêu chồng hơn bao giờ hết.
Cũng chính bởi sức khỏe yếu nên những tháng đầu mang thai, tôi không dám cho anh động vào người vì phải lo giữ đứa bé. Có những lúc tôi thương chồng lắm nhưng không biết phải làm thế nào.
Đứa con đầu lòng ra đời với biết bao nỗi lo, vất vả. Ông bà ở xa nên chẳng ai giúp được, bố mẹ tôi xót con gái nên đã tìm hộ tôi một người giúp việc. Biết tính chồng lăng nhăng mèo mỡ, tôi đã đề phòng và dặn bố mẹ phải tìm người trung tuổi, tuyệt đối không chọn những đứa trẻ trung, xinh xắn. Tuy nhiên, công việc tìm người chẳng đơn giản chút nào. Những người già bố mẹ tôi tìm đến thì trông rất yếu ớt. Mẹ bảo tôi rằng người già bế cháu còn không xong thì làm sao làm được việc nhà, không khéo còn phải lo thêm tiền thuốc.
Cuối cùng mẹ đành phải tìm cho tôi một đứa trẻ con chỉ bằng tuổi con cháu trong nhà. Con bé tên Mây trẻ, khỏe và rất nghe lời. Nhà nó đông anh chị em, phải bỏ học từ sớm đi kiếm tiền nuôi các em. Với lại trông nó cũng ngoan ngoãn hiền lành nên tôi cũng ưng.
Sự việc chỉ bị phát hiện trong một lần buổi trưa tôi bất chợt về vì mua thuốc cho con uống bởi sáng hôm đó con bị ho mà chưa có thuốc.
Về đến nhà, tôi thấy đôi giày của chồng đã xếp ngay ngắn ở ngoài hành lang, tôi giật mình bởi có bao giờ chồng về nhà ăn cơm trưa đâu. Tim tôi lúc đó bắt đầu loạn nhịp, linh tính có chuyện gì đó không ổn. Tôi khẽ khàng mở khóa cửa, bước vào phòng của 2 vợ chồng thì thấy con trai đang ngủ ngon lành. Còn chồng tôi và người giúp việc không thấy đâu. Chợt thấy tiếng rúc rích phát ra từ nhà tắm, tôi khẽ khàng mở cửa và choáng váng khi thấy cảnh chồng mình đang trần như nhộng quấn lấy con bé Mây, cả 2 đều vô tư trêu đùa sàm sỡ nhau một cách thô thiển.
Không thể kìm nén nổi, tôi bật tung cửa ra và hét lên. Con bé Mây sợ xanh mặt lại, còn chồng tôi thì luống cuống mặc quần áo vội. Ngay lập tức, tôi đã đuổi thẳng con bé về quê kèm theo một cái tát như trời giáng.
Những hình ảnh tục tĩu cứ ám ảnh lấy tôi khiến tôi không yên, tôi thấy mình phát bệnh đến nơi rồi. |
Anh còn bảo nó không được nói cho ai biết, anh còn cho thêm tiền, khi thì 50 nghìn khi thì 100 nghìn. Chính vì thế mà nó "phục vụ" anh nhiệt tình.
Nói đến đây tim tôi như bóp nghẹt lại, máu trong người cảm giác như sôi sục lên, tôi muốn chém anh ra làm trăm mảnh nhưng không đủ sức. Tôi thấy đau đớn vô cùng vì đã không nghe lời cha mẹ, cố tình lấy phải một người chồng bệnh hoạn như anh.
Tôi tính ngay đến nước ly hôn nhưng nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ ngon lành tôi lại trào nước mắt, tôi thương nó không có bố, tôi không dám đối mặt với những đấng sinh thành bởi vì đã ngoan cố không nghe lời họ.
Suốt một tuần nay tôi không tài nào chợp mắt nổi cho dù đã uống thuốc vài viên an thần. Hàng ngày, hàng giờ những hình ảnh tục tĩu đó cứ ám ảnh lấy tôi không yên, tôi ghê tởm người chồng của mình nhưng không biết mình nên phải làm gì bây giờ?
Post a Comment