Chương 10.
Đã 7 giờ tối; trời vẫn
chưa tối hẳn. Holly mỉm cười; cuộc sống không bao giờ quá ảm đạm khi mặt trời
vẫn còn chiếu sáng. Nàng đã ở bên cạnh Ciara cả một ngày, tán gẫu về những
chuyến phiêu lưu của Ciara khi còn ở Úc.
Nàng bước trên con đường
nhỏ dẫn vào cánh cửa chính của ngôi nhà, và bỗng chốc nhận ra khu vườn có một
cái gì đó khác biệt. Nó vẫn um tùm với đủ loại cỏ dại, bụi cây mọc khắp nơi,
nhưng đúng là lúc này thì trông nó rất khác.
Âm thanh chiếc máy cắt
cỏ vang lên, Holly nhìn sang bờ rào và thấy người hàng xóm đang làm việc. Nàng
vẫy tay tỏ ý cảm ơn anh; hôm nay, anh ấy đã sang dọn vườn giúp nàng.
Công việc làm vườn luôn
là của Gerry. Nhưng anh ấy cũng không phải là một người làm vườn giỏi, anh
thường trồng những loại hoa trái mùa, hoặc trồng không đúng cách. Vậy mà, khi
Gerry mất, khu vườn cũng theo chàng ra đi.
Nàng chợt nhớ đến cây
phong lan trong nhà, vội vào lấy nước tưới. Cây phong lan đang chết khát, trông
nó rất ốm yếu. Nàng thầm hứa sẽ chăm sóc nó chu đáo hơn.
Vô tình nhìn xuống chiếc
nhẫn cưới trên ngón tay áp út, một cảm giác tội lỗi bỗng xâm chiếm lấy nàng.
Người đàn ông ở sạp báo đã lùi bước bỏ đi rất nhanh… Holly cảm thấy thật tồi
tệ. Anh ta cứ làm như thể chính nàng, chứ không phải anh ta, đang dự định bắt
đầu một mối quan hệ nào đó không tốt đẹp. Nàng cảm thấy có lỗi ngay cả với dự
định chấp thuận lời mời cùng anh ta đi uống cà phê nữa.
Phải chi Holly rời bỏ chồng
mình vì lý do khách quan nào đấy thì nàng cũng có thể hiểu được cái khả năng bị
một ai đó hấp dẫn. Nhưng chồng nàng đã mất trong khi hai người còn đang rất yêu
nhau, và nàng không thể bỗng nhiên hết yêu chàng chỉ vì không có chàng bên
cạnh. Nàng vẫn cảm thấy mình là người đang có gia đình, và việc ra ngoài uống
cà phê cùng một người đàn ông nào đó sẽ là sự phản bội đối với Gerry. Ý nghĩ đó
khiến nàng thấy ghê sợ bản thân mình. Trái tim nàng, tâm hồn nàng và thể xác
nàng vẫn luôn dành cho nàng cơ mà.
Holly xoay xoay chiếc
nhẫn trong tay, chìm vào suy nghĩ. Vào thời điểm nào thì nàng nên tháo chiếc
nhẫn cưới này ra? Đã gần sáu tháng. Có quy định nào nêu rõ thời gian một góa
phụ có thể cởi bỏ chiếc nhẫn cưới? Và giả như khi thời điểm đó cuối cùng cũng
tới, nàng sẽ phải đặt chiếc nhẫn cưới ở đâu, nên đặt nó ở đâu? Bên cạnh giường
ngủ của người góa phụ để người góa phụ có thể nhớ đến chồng mình mỗi ngày ư?
Nàng vẫn không thôi xoay chiếc nhẫn và tự hỏi mình hết câu hỏi này đến câu hỏi
khác. Không, nàng vẫn chưa sẵn sang để tháo bỏ Gerry của nàng. Với nàng, Gerry
vẫn sống.
Tiếng lò vi ba kêu bíp.
Nàng lấy đĩa thức ăn ra. Bỗng dưng, nàng chẳng muốn ăn chút nào. Nàng chút tất
cả vào thùng rác.
Sáng hôm sau, Holly cố
gắng lắm mới lết ra được khỏi giường để dạo bộ vài vòng trong công viên. Nàng
cần phải tập thể dục trước khi trở thành một người nhếch nhác thật sự, và nàng
cũng phải suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện tìm việc làm.
Nàng ngồi xuống chiếc
ghế đá trong công viên, đối diện sân chơi của trẻ và lắng nghe những tiếng la
hét cười đùa của chúng. Nàng ước nàng có thể cùng vào đấy chơi trò cầu trượt
hay đu quay. Tại sao con người ta phải lớn lên nhỉ? Holly nhận ra rằng giấc mơ
được trở về với những ngày còn thơ ấu luôn đến với nàng vào những ngày cuối
tuần.
Nàng nghĩ đến lời nhận
xét quá đỗi vô tâm của Richard, rằng nàng sẽ không bao giờ phải lo lắng về
chuyện con cái nheo nhóc. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, nàng cũng đã thấy
giận. Nàng mong ước mình có thể có cơ hội để được lo lắng chuyện con cái. Nàng
ước nàng có được một cậu Gerry con. Nó sẽ chạy lon ton trên sân chơi và nàng có
dịp hét lên, bảo nó phải cẩn thận.
Holly và Gerry đề cập
đến chuyện sinh con trước khi bệnh chàng được phát hiện vài tháng. Họ đã rất
háo hức. Hai người từng nằm hàng giờ trên giường cố nghĩ ra một cái tên thật
hay đặt cho con, và cùng nói về những ước mơ khi làm bố, làm mẹ. Holly mỉm cươi
với ý nghĩ khi Gerry được làm bố; hẳn chàng vui lắm. Nàng có thể tưởng tượng
được chàng kiên nhẫn thế nào khi ngồi bên con chỉ cho nó học. Nàng có thể tưởng
tượng ra chàng sẽ phản ứng dữ dội thế nào nếu con gái của chàng dẫn về nhà một
cậu bạn trai nào đó. Nàng có thể tưởng tượng rằng…
Nhưng Holly cần phải
thôi việc sống với cuộc đời trong tâm tưởng, nhớ lại những kí ức đã qua và mơ
những giấc mơ không thể thực hiện. Nó sẽ chẳng dẫn nàng đi đến đâu.
“Ôi, mình mới nhắc đên
thì đã thấy…”, Holly thầm nghĩ khi nhìn thấy Richard đang dắt Emily và Timothy
ra khỏi sân chơi. Trông họ rất vui vẻ bên nhau, một cảnh tượng hiếm thấy.
- Chào, Holly! – ba cha
con Richard tiến lại gần.
- Chào anh! – Holly đáp,
mỉm cười với bọn trẻ khi chúng chạy đến nắm lấy vạt áo nàng. – Anh đưa các cháu
đi chơi xa thế? Điều gì làm anh phải băng một quãng đường dài đến đây vậy?
- Anh dẫn bọn trẻ qua
thăm ông bà, có phải thế không nào? – Anh nói, xoa đầu Timothy.
- Và chúng cháu còn đến
cả tiệm McDonald nữa. – Timothy thích thú nói.
- Ôi, thích nhỉ! – Holly
nháy mắt . – Các con thật may mắn. Bố các con không phải là người cha tốt nhất
sao?
Holly thích thú nhìn
hình ảnh gia đình diễn ra trước mắt mình. Cũng đã khá lâu, nàng không chơi đùa
với trẻ con. Chưa một người bạn nào của Holly có con. Và cũng không phải là
khôn ngoan khi nàng muốn có con trong hoàn cảnh người đàn ông của nàng không
còn trên đời này nữa.
- Thôi, có lẽ bọn anh
phải đi rồi. – Richard cười. – Tạm biệt Hol.
- Tạm biêt, cô Holly. –
Bon trẻ nhao lên.
Holly nhìn theo Richard
đang khuất dần với cậu con trai Timothy đang ngất ngưởng tren vai và Emily vừa
nắm tay bố vừa nhảy chân sáo bước theo.
Với hai đứa trẻ bên
cạnh, ai nói người đàn ôngkia chính là ông anh trai khó tính của nàng.
-
Xin lỗi cô! – Giọng người đàn ông yếu ớt hướng về Barbara.
-
Chào ông, tôi có thể giúp gì cho ông không? – Barbara lặp lại câu nói mà cô đã
nói đến lần thứ 100 trong ngày hôm đó. Cô không muốn thô lỗ khi cứ nhìn chằm
chằm nhìn ông ta nhưng cô ngạc nhiên vì người này còn rất trẻ. Từ đằng xa, cái
vẻ lom khom làm cô nghĩ đó là một ông già đang ở tuổi hưởng lương hưu. Anh ta
có một cái bướu to trên lưng. Chiếc gậy trong tay dường như là vật duy nhất
giúp anh ta đứng vững. Làn Daniel anh ta trắng xanh như thể anh đã không nhìn
thấy mặt trời trong nhiều năm. Nhưng anh ta lại có đôi mắt nâu to tròn, long
lanh dưới hàng mi dài như đang cười với cô. Cô không thể không cười lại với
anh.
-
Tôi muốn đặt một tua ( tour ) nghỉ mát. - Anh khẽ nói. - Nhưng tôi đang tự hỏi
không biết cô có thể chọn giúp tôi một nơi nào đó không.
Thường
thì Barbara sẽ tỏ ra khó chịu với khách hàng nếu họ muốn cô làm một việc nằm
ngoài trách nhiệm như thế. Hầu hết khách hàng là những người rất kiểu cách, đôi
khi cô phải mất hàng giờ ngồi với họ, lật qua hết tất cả các tập sách giới
thiệu những tour du lịch… Và thường thì cô làm việc đó một cách miễn cưỡng mà
không mấy quan tâm họ muốn đi đâu. Nhưng người đàn ông này có vẻ rất dễ mến. Cô
cũng thấy ngạc nhiên với chính thái độ của mình.
-
Không vấn đề gì, thưa ông. Xin mời ông ngồi xuống kia và chúng tôi sẽ tìm cho
ông một nơi thích hợp. – Cô chỉ vào chiếc ghế và quay đi để không phải nhìn
thấy anh ta vất vả xoay xở ngồi xuống.
-
Nào. - cô nói, miệng cười tươi. - Có nơi nào ông đặc biệt muốn đến thăm không?
-
Ừm… Tây Ban Nha… Lanzarote, có lẽ thế.
-
Và ông muốn có một kỳ nghỉ hè thú vị, có phải không?
Người
đàn ông chậm rãi gật đầu. Họ cùng xem qua các tập sách giới thiệu tour và cuối
cùng, anh ta cùng tìm được một nơi ưa thích. Barbara thấy vui vì anh ta lắng
nghe lời khuyên của cô, không giống những khách hàng khác, thường làm ngơ trước
những thông tin mà cô cung cấp.
-
Vậy, ông có muốn chọn một tháng nào cụ thể không? – Cô hỏi, mắt nhìn vào bảng
giá.
-
Tháng tám được không ạ? – Anh hỏi.
-
Tháng tám rất thuận lợi cho chuyến đi đấy ạ. – Cô đồng tình. – Ông muốn đặt
phòng quay ra biển hay phòng nhìn ra hồ bơi? Nếu ông chọn phòng quay ra biển
thì chi phí phụ thêm sẽ là 30 euro. – Cô nói thêm thật nhanh.
Anh
nhìn vào khoảng không trước mắt, nghĩ ngợi đôi chút rồi quyết định.
-
Xin cho tôi phòng hướng ra biển.
-
Vâng, hay lắm ạ. Xin ông cho biết tên và địa chỉ?
-
Ồ, thật ra chuyến đi này không phải cho tôi. Tôi muốn dành một sự ngạc nhiên
cho vợ tôi và các bạn của cô ấy.
Đôi
mắt nâu của anh nhìn xa xăm trông buồn vời vợi. Barbara hắng giọng, cô cảm thấy
hơi căng thẳng.:
-
Vâng, ông thật chu đáo, thưa ông. – Cô cảm thấy mình phải nói thêm điều gì đó
nữa. – Ông có thể cho tôi biết tên và địa chỉ của họ được không ạ?
Barbara
đã hoàn thành xong các chi tiết cần thiết. Người đàn ông ghi sec thanh toán số
tiền trên hóa đơn. Cô bắt đầu in tờ chương trình ra để đưa cho anh.
-
Ồ, liệu tôi có thể để lại tờ chương trình ở đây được không? Tôi muốn dành cho
vợ tôi một sự ngạc nhiên. Tôi e rằng nếu mang về nhà, cô ấy sẽ vô tình biết
được.
Barbara
mỉm cười, người vợ của anh ta mới may mắn làm sao.
-
Phải đến tháng bảy tôi mới cho cô ấy biết, vậy cô có thể giữ im lặng cho đến
khi ấy được chứ?
-
Không vấn đề gì, thưa ông. Thường thì các chuyến bay chỉ được xác nhận lại vài
tuần trước chuyến đi thôi. Vì thế, chúng tôi cũng chẳng có lí do gì để gọi đến
nhà khách hàng.
-
Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô, Barbara . – Người đàn ông nói, và mỉm cười. Nhưng
Barbara có thể đọc được nỗi buồn trong đôi mắt long lanh của anh.
-
Không có gì, hân hạnh được biết ông, ông…
-
Tên tôi là Gerry . – Người đàn ông mỉm cười lần nữa.
-
Vâng, rất hân hạnh, Gerry. Tôi chắc rằng vợ ông sẽ có một chuyến đi tuyệt vời.
bạn của tôi cũng đã đến đó năm ngoái và cô ấy rất thích. – Barbara cảm thấy cần
phải khắng định lại với người đàn ông rằng vợ anh ta sẽ rất vui.
-
Thôi, có lẽ đã đến giờ tôi phải về, trước khi mọi người nghĩ rằng tôi bị bắt
cóc. Người ta còn không cho tôi ra khỏi giường nữa, cô biết đấy.- Người đàn ông
lại mỉm cười, còn Barbara thì đang rất xúc động.
Cô
bước nhanh ra khỏi bàn tiếp tân và mở cửa tiễn khách. Anh từ từ bước lên chiếc
taxi đang đợi sẵn bên ngoài. Cô nhìn ra, thấy Gerry đang cười và đưa ngón tay
cái lên, như để khen tặng và cảm ơn cô về tất cả.
Hôm nay là ngày đầu tiên
của tháng bảy. Barbara đang cáu kỉnh ngồi trong quầy. Hôm nay lại là ngày nóng
nhất trong năm. Melissa đã đi làm trở lại. Barbara rất ghét những ngày trời
nóng nực thế này.
- Này, sao cậu không ra
ngoài vài phút đi, mình sẽ giúp cậu tiếp khách hàng tiếp theo. – Melissa nói,
mắt hướng về phía người phụ nữ đang đẩy cửa bước vào.
- Xin chào, tôi có thể
giúp gì cho cô ạ? – Melissa mỉm cười nhìn người phụ nữ.
- Vâng, tôi muốn hỏi xem
cô Barbara có còn làm việc ở đây không ạ?
Barbara khựng lại ngày
khi vừa bước ra đến cửa. Cô chần chừ không biết có nên quay lại hay không. Cuối
cùng, vẻ miễn cưỡng, cô quay lại bàn làm việc. Barbara nhìn người phụ nữ đang
đứng trước mặt. Cô ấy rất xinh, nhưng đôi mắt trông mệt mỏi và đầy vẻ u sầu.
- Vâng, tôi là Barbara
đây.
- Ồ, tốt quá! – người
phụ nữ trông nhẹ nhõm hẳn. – Thế mà tôi cứ lo rằng không gặp được cô.
- Tôi có thể giúp gì cho
cô.
- À, vâng, tôi hi vọng
là cô có thể. – người phụ nữ nói, đưa tay lục tìm trong túi xách thứ gì đó, vẻ
nôn nóng. Barbara nhướn mày nhìn Melissa.
- Đây rồi.- Người phụ nữ
lên tiếng. Cô lấy bức thư đã nhàu nát ra khỏi túi xách. – Hôm nay, tôi nhận
được cái này của chồng tôi gửi cho tôi và tôi tự hỏi không biết cô có thể giúp
tôi giải thích chuyện này được không ạ.
Barbara cau mày nhìn
mảnh giấy quăn góc đang nằm trên quầy. Đó là một trang giấy được xé ra từ tập
chương trình du lịch trên đó có dòng chữ viết tay: “Văn phòng du lịch Swords.
Gặp cô Barbara”
Barbara cau mày lần nữa
và quan sát mảnh giấy kĩ hơn.
- bạn tôi đã đến nơi này
cách đây hai năm... và còn gì hơn thế nữa thì tôi chưa nghĩ ra. Thế cô có thêm
thông tin gì không?
Người phụ nữ lắc đầu.
- Thế cô không thể hỏi
chồng cô được sao? – Barbara hơi bối rối.
- Không, anh ấy không
còn ở đây nữa. – Người phụ nữ buồn bã nói, đôi mắt đong đầy những giọt lệ.
Barbara bỗng sợ hãi. Nếu
ông chủ nhìn thấy cô làm cho một khách hàng nào đó khóc thì chắc lão ta sẽ ra
lệnh cho cô biến khỏi nơi này mất.
- Thôi được rồi, xin cho
tôi biết tên, có lẽ tên cô có lưu trong máy tính của tôi.
- Tên tôi là Holly
Kennedy. - Giọng người phụ nữ run run.
- Holly Kennedy, Holly
Kennedy… - Melissa lẩm bẩm. Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô reo lên. – Ôi! Đợi
chút đã nào, tôi đang định gọi cho cô đây! Thật là kì lạ! Tôi được Barbara dặn
rất kĩ rằng không được gọi cho cô trước tháng bảy vì một vài lý do...
- Ôi! – Barbara ngắt lời
đồng nghiệp, cuối cùng cô cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. – Cô là vợ của
Gerry có phải không? – Cô hỏi đầy vẻ hi vọng.
- Vâng! – Mắt Holly mở
to. – Anh ấy đã đến đây sao?
- Vâng, anh ấy đã đến
đây. – Barbara mỉm cười gật đầu. – Anh ấy là người rất dễ mến.
Melissa nhìn chằm chằm
vào Barbara và người phụ nữ, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Barbara bỗng thấy thương
cảm cho người phụ nữ đang đứng trước mặt mình: cô ấy còn quá trẻ, và cô ấy chắc
hẳn đã phải trải qua một giai đoạn rất khó khăn. Nhưng dù sao cô cũng thấy vui
vì ít ra mình cũng có thể làm được điều gì đó cho người phụ nữ đáng thương này.
- Melissa, cậu có thể
lấy cho Holly ít khăn giấy giúp mình không? Mình muốn giải thích cho Holly hiểu
mọi chuyện. – Cô nhìn Holly mỉm cười, rồi quay trở lại với chiếc máy tính trong
khi Melissa vừa trở ra với hộp khăn giấy trên tay.
- Holly. – Barbara nhẹ
nhàng nói. – Gerry đã sắp xếp một chuyến du lịch cho cô, Sharon Mccathy và
Denise Hennessey để đến Lanzarote trong 1 tuần, từ 30-7 đến 5-8.
Holly ôm mặt, quá đỗi
ngạc nhiên, và nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.
- Anh ấy đã chọn một nơi
rất hoàn hảo cho cô. – Barbara nói tiếp, cảm thấy rất vui với vai trò của mình.
- Đó là nơi mà cô sẽ đến. – Cô nói, chỉ tay vào tờ giấy quăn góc trước mặt
Holly. – Cô sẽ rất thích nơi này, hãy tin tôi. Khi bạn tôi đến đó, cô ấy đã rất
thích. Ở đó có vô số các nhà hàng, cả quán bar và… - Đang thao thao , Barbara
bỗng im bặt. Cô nhận ra người nữ khách hàng của mình chẳng buồn quan tâm đến
những thông tin đó.
- Anh ấy đến đây khi
nào? – Holly hỏi, giọng hồi hộp.
Barbara ấn bàn phím
- Anh ấy đặt chuyến đi
này vào ngày 28 – 11.
- Tháng 11 ư? – Holly há
hốc miệng. – Anh ấy còn không được ra khỏi giường nữa cơ mà! ANh ấy đến đây một
mình sao?
- Vâng, nhưng có một
chiếc taxi đợi anh ấy bên ngoài suốt buổi hôm ấy.
- Anh ấy đến vào lúc mấy
giờ?
- Tôi xin lỗi, tôi không
nhớ. Chị biết đấy, cũng khá lâu rồi…
- Vâng, dĩ nhiên. Tôi
xin lỗi.
Barbara kể lại tất cả
những gì cô có thể nhớ được cho đến khi Holly không còn điều gì phải thắc mắc
thêm nữa.
- cảm ơn cô rất nhiều,
Barbara. – Holly đến bên quầy và ôm chầm lấy Barbara. – Cảm ơn cô.
- Không có gì. – Barbara
cũng ôm lấy Holly. – hãy trở lại và cho chúng tôi biết mọi chuyện tiến triển
thế nào nhé. Và đây là tất cả những thông tin cần thiết của chuyến đi. – Cô đưa
cho Holly một chiếc phong bì thật dày và nhìn theo kho Holly quay bước.
- Chuyện quái quỉ gì
thế, Barbara? – Melissa đang tò mò muốn biết hết mọi chuyện.Barbara bắt đầu kể
lại mọi chuyện cho bạn nghe.
Một nhân viên nam bước
vào:
- Nào, các cô gái, tới
giờ ăn trưa rồi. Barbara, không được hút thuốc trong phòng nữa đấy… Chúa lòng
lành, các người đang khóc chuyện gì thế hả.
Post a Comment