Chương 3.
Holly nín thở, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má
và con tim nàng lại thổn thức. Nàng bắt đầu đọc những dòng chữ trên lá thư dài,
thầm biết rằng cái khoảng thời gian mà người viết đã ngồi xuống bàn để viết cho
nàng những dòng này sẽ không bao giờ quay trở lại. Nàng rà ngón tay mình lên
từng nét chữ của Gerry
Holly yêu dấu của anh,
Anh không biết em đang ở đâu khi em đọc được những dòng chữ này. Anh chỉ hi vọng rằng khi em đọc được nó, em vẫn khỏe mạnh và an lành. Em từng thì thầm với anh rằng em không thể tiếp tục sống mà thiếu anh. Em có thể tiếp tục, Holly ạ.
Em rất mạnh mẽ và can đảm.
Em có thể vượt qua được nỗi đau này. Chúng ta đã từng chia sẻ những khoảng thời
gian đẹp đẽ bên nhau và em là cuộc đời của anh... em chính là cuộc đời của anh.
Anh không có gì để hối tiếc.
Nhưng anh chỉ là một phần
trong cuộc đời rất dài của em – và sẽ còn nhiều phần khác làm nên cuộc đời của
chính em nữa. Hãy luôn nhớ đến những kí ức tuyệt vời mà chúng ta đã có khi bên
nhau, và em hãy đừng sợ để có them những kí ức đẹp đẽ khác nữa, em nhé.
Cảm ơn em vì em đã cho anh
niềm vinh hạnh được có em làm vợ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Và anh muốn
cảm ơn em về tất cả. Anh sẽ mãi mãi ghi nhớ tất cả nhưững gì em đã dành cho
anh.
Bất cứ khi nào em cần anh,
em hãy tin rằng, anh đang ở bên em.
Mãi mãi yêu em,
Người chồng và là người bạn
thân thiết nhất của em.
Gerry .
Tái bút: Anh đã hứa là sẽ
viết cho em một bản liệt kê, và đây là danh sách những việc em phải làm. Em
phải mở những bức thư này chính xác vào khoảng thời gian mà anh đã ghi bên trên
và nhớ là phải tuân theo đấy. Và em hãy nhớ là anh vẫn luôn dõi theo từng bước
em đi…
Holly đã
khóc. Dù vậy, nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nhẹ nhàng vì dù thế nào Gerry cũng
đang tiếp tục ở bên cạnh nàng. Nàng lướt mắt trên những chiếc phong bì tìm xem
phong bì nào nàng có thể mở. Giờ đang là tháng Tư. Nàng đã bỏ lỡ tháng Ba, vì
thế nàng nhẹ nhàng mở phong thư tháng Ba. Bên trong là một tấm thiếp nhỏ với
dòng chữ của Gerry .
Đừng để chân bầm vì cái chân giường nữa em nhé. Hãy mua một cái đèn ngủ
để bên cạnh giường!
Tái bút: Anh yêu em…
Gương mặt
còn đầm đìa nước mắt, Holly mỉm cười vì nàng nhận ra rằng Gerry của nàng đã
thực sự quay trở lại!
Holly cứ thế
đọc đi đọc lại bức thư không biết bao nhiêu lần.
John đi tới
đi lui trong nhà bếp, cố đoán xem Holly và Sharon đang nói gì với nhau qua điện
thoại.
- Phải,
chính là nó, Sharon.- Giọng Holly nức nở. – Chính là nó.
- Được rồi,
bình tĩnh nào. Cậu hãy đến đây, và chúng ta sẽ cùng nói về chuyện này.
Sharon gác
điện thoại và im lặng.
- chuyện gì
thế? Có chuyện gì thế? – John cao giọng hỏi.
- Ồ, xiin
lỗi anh yêu. Holly đang trên đường đến đây. Cô ấy,... ờ... cô ấy nói rằng... ờ...
- Gì hả
Sharon, vì Chúa, em nói nhanh đi!
- Cô ấy nói
Gerry viết cho cô ấy một bản liệt kê những việc phải làm.
John nhìn
chằm chằm vào mặt Sharon, cố đoán xem vợ anh đang đùa hay thật.
- Nhưng làm
cách nào mà Gerry có thể.... Nhưng tại sao chúng ta không thấy có dấu hiệu nào
là cậu ta... Có vẻ như một bức chúc thư. Chúa ơi ! theo em thì cậu ấy viết khi
nào... ? À mà anh nghĩ là có đôi khi, cậu ấy cũng ở một mình....
Holly và
Sharon chỉ ngồi nhìn nhau trong khi John cứ lắp bắp nói và cố đặt câu hỏi để
tìm xem khi nào, ở đâu và làm thế nào mà cậu bạn đang trên giường bệnh của anh
có thể xoay xở để viết ra tất cả những điều này mà không một ai trong số họ
biết được.
- Cậu có sao
không,Holly ? Ý mình là cậu cảm thấy thế nào về chuyện này? Chắc là... Không
bình thường lắm, phải không? – Sharon lo lắng hỏi.
- Mình không
sao đâu. – Holly trầm tư.- Thật ra, mình nghĩ đó là điều tốt nhất với mình lúc
này. Nghĩ xem, tất cả chúng ta đều rất vui... Mình muốn nói mình đã luôn mong
đợi bức thư này.
- Thôi,
chúng ta hãy cùng xem những cái này kĩ hơn đi. – John hào hứng nói, anh bỗng
nhiên thấy cao hứng. - Ở đây có cả thảy
bao nhiêu bức thư nhỉ?
- Ờ... mười
cái. – Sharon đếm, cô bắt đầu vào cuộc như đang bắt tay vào thực hiện một nhiệm
vụ nào đó.
- Được rồi,
vậy là ở đây có tất cả mấy tháng? – John hỏi.
Holly, tay
xếp từng lá thư một, trả lời:
- Đây là bức
thư tháng Ba. Thư này Gerry bảo mình mua chiếc đèn để bên giường, còn đây, thư
tháng Tư, Năm, Sáu, Bảy, Tám, Mười, Mười Một và Mười Hai.
- Vậy là sẽ
có một thong điệp trong mỗi tháng. – Cả ba cùng ngồi trong im lặng, cùng nghĩ
về một điều: Gerry biết trước là anh sẽ không qua khỏi tháng hai.
- Gượm đã! –
John đóng bộ mặt rất nghiêm nghị.
- Chuyện gì
vậy?
Đôi mắt xanh
của John long lanh:
- Giờ đang
là tháng tư và Holly chưa mở bức thư của tháng Tư.
- Đúng rồi,
vậy mình có nên mở ran gay bây giờ không?
- Mở đi. –
Sharon khuyến khích.
Holly cầm
bức thư tháng Tư và chầm chậm mở nó ra. Chỉ còn lại tám lá thư nữa sau lá thư
này, vì thế, nàng muốn khắc ghi mỗi giây phút được thực hiện việc này. Nàng kéo
tấm thiếp nhỏ ra khỏi bì thư:
Một disco diva phải luôn luôn lộng lẫy. Hãy sắm cho mình một bộ quần áo
thật đẹp bởi vì em sẽ cần đến nó vào tháng tới.
Tái bút: anh yêu em...
- Ôi, John
và Sharon thích thú kêu lên. – Anh ấy đang bày trò bí ẩn gì đây không biết.
Holly nằm
trên giường, bật chiếc đèn ngủ, rồi tắt, bật rồi lại tắt… và mỉm cười một mình.
Giờ đây nàng
muốn đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể được tranh cãi với chàng, dù chỉ đôi chút
mà thôi. Và nàng sẽ vui vẻ chui ra khỏi cái chăn ấm vì chàng, nàng sẽ vui vẻ
bước đôi chân trần trên cái nền nhà lạnh lẽo vì chàng, và nàng sẽ vui vẻ nếu có
bị va chân vào chân giường khi mò mẫm trong bóng tối.
Nhưng, tất
cả đã hết.
Tiếng chuông
điện thoại với đoạn nhạc trong bài “tôi sẽ tiếp tục sống” cắt ngang dòng suy
nghĩ của Holly.
- A lô!
- Một ngày
tốt lành! Em đã về nhà rồi đây, chị ạ! – Một giọng nói quen thuộc vang lên bên
tai nàng.
- Ôi, Chúa
ơi, Ciara! Chị không biết là em đã về!
- Vâng, thì
em gọi điện đến để thong báo cho chị biết là em đã về nhà rồi, và rằng tối nay
mẹ sẽ làm một bữa tiệc mừng.
- Tiệc mừng
gì?
- Mừng em
vẫn còn sống.
- Chúa ơi!
Thôi được rồi. Vậy mà chị cứ nghĩ em sẽ tuyên bố điều gì đó. Vậy sẽ có những ai
ở đó?
- Tất cả mọi
người trong nhà. Richard và Meredith sẽ mang theo hai đứa cháu đàng yêu của
chúng ta đến. Jack và Abbey cũng sẽ đến. Cả Declan cũng sẽ hiện diện, ba, mẹ và
em. Và chị nhất định cũng phải đến nữa.
- Ưmmm…
Ciara, cô em
gái 24 tuổi của nàng, đã đi xa gia đình cả một năm qua. Holly rất nhớ Ciara.
Holly và cô em gái Ciara không phải là đôi chị em thân thiết với nhau như những
chị em gái khác. Sở thích của họ khá khác nhau. Dù là hai cô con gái duy nhất
trong một gia đình toàn anh em trai, giữa họ vẫn luôn có một khoảng cách.
Nhưng tối
nay, Holly có mong ngóng điều gì khác nữa không nhỉ? Hoàn toàn không.
Holly miễn
cưỡng gõ cửa và lập tức, nàng nghe tiếng bước chân của một đôi chân nhỏ đang
chạy rầm rập ra phía cửa, kèm theo là một giọng nói to đến mức khó có thể tin
đó là giọng của một đứa trẻ.
- Mẹ ơi! Bố
ơi! Cô Holly! Cô Holly!
Đó là đứa
cháu trai Timothy.
Ciara trông
có vẻ rất vui:
- Sao, chị
gái của em sao rồi ? – Ciara nhẹ nhàng hỏi, vòng tay ôm lấy Holly đầy tình cảm.
- Ô, em biết
đấy. - Holly mỉm cười một cách yếu ớt. - Dù rất khó khăn, nhưng chị vẫn đang cố
đây.
- Cô em gái
đáng yêu của tôi đây rồi. – Jack dang rộng tay ôm Holly vào lòng. – Em khỏe
không ?
- Em khỏe,
cảm ơn anh. – Holly cười buồn và hôn nhẹ lên má Jack trước khi quay sang mẹ. –
Mẹ ơi, con đã có mặt để giúp mẹ đây.
Doạn cô đặt
một nụ hôn lên gò má đang đỏ ửng của bà.
- ÔI, mẹ
không phải là người phụ nữ may mắn nhất thế giới sao, khi có những đứa con biết
quan tâm, chăm sóc mẹ đến thế ? Bà Elizabeth vừa cười vừa nói. – Con làm gì bây
giờ nhỉ ? À, con qua kia gọt vỏ khoai tây cho mẹ đi.
- Nào, nào,
các con, bữa tối đây rồi. – Bà Elizabeth thông báo. Tất cả mọi người trong gia
đình lần lượt vào phòng ăn. Cứ như là một bữa tiệc sinh nhật của trẻ con, ai
cũng kín đáo tìm chỗ ngồi mình thích nhất. Cuối cùng, Holly hài lòng với vị trí
bên cạnh mẹ và anh Jack. Abbey ngồi giữa Jack và Richard. Declan ngồi đối diện
với Holly và sát bên anh là một chiếc ghế trống mà lẽ ra Timothy sẽ được ngồi
vào chỗ ấy. Sát chiê ghế trống là Emily. Meredith, rồi Ciara. Bố của Holly phải
chịu thiệt nhất trong cuộc tranh dành này. Ông ngồi ngay đầu bàn , ở giữa
Richard và Ciara.
Holly lúc
nào cũng ngưỡng mộ tài nấu nướng của mẹ.
- Nào, Ciara
, hãy kể cho mọi người về những chuyến phiêu lưu của con ở Úc đi. – Ông Frank
nhanh chóng kéo mọi người vào bữa ăn sum họp.
Dôi mắt
Ciara sáng lên.
- Ồ, con đã
có được một khoảng thời gian tuyệt vời nhất bố ạ. Mọi người chắc chắn phải đi
đến đó một lần cho biết.
- Vậy,
Ciara, em kể cho mọi người nghe chuyện của em đi. Em có chơi trò gì táo bạo ở
đó không ? – Holly gợi cho Ciara nói.
- Ồ, có ạ,
thật ra em đã chơi trò bungee – Cột một sợi dây thừng vào thành một chiếc cầu
và từ trên chiếc cầu đó lao người xuống để thử cảm giác mạnh. Em đã thử vài
lần, có cả ảnh đây này.... Ciara lục tìm trong chiếc túi xách đang đeo đang
lưng, trong khi mọi người đang quay mặt đi đề phòng cô lại chơi trò gì đó ngỗ
nghịch. Cảm ơn trời, Ciara lấy chiếc ví ra và đưa mọi người xem bức ảnh cô chơi
trò bungee.
- Holly, em
định tổ chức sinh nhật sắp tới của em thế nào ? – Abbey nghiêng người về phía
trước hỏi. Rõ ràng là chị ấy cũng đang chán chết với cuộc trò chuyện cùng Richad
ngồi bên cạnh.
- Ồ, đúng
đấy. - Ciara hét lên. - chị sắp tròn 30 rồi.
- Con không
định tổ chức gì cả. – Holly muốn mọi người biết rõ định của mình. – Con không
muốn có một buổi tiệc hây một cái gì đó bất ngờ đâu, xin mọi người đấy.
- Ồ không,
chị phải.... – Ciara nói.
- Không, chị
con không phải làm gì cả nếu chị ấy không muốn. – Ông Frank ngắt lời, và nháy
mắt với Holly tỏ ông luôn ủng hộ con gái.
- Cảm ơn bố.
Con chị định cùng ra ngoài với mấy chị em gái thôi.
- Em có thể
mang máy quay phim đi theo các chị không ? – Declan hỏi
- Dể làm gì
?
- Chỉ để
quay vài cảnh về các câu lạc bộ nộp cho trường thôi mà.
- Cũng được,
nếu nó có ích cho em.... Nhưg em cũng phải biết là những nơi đó cũng chẳng phải
hào nhoáng , sang trọng gì đâu nhé.
Thường thì ,
nàng sẽ cùng Gerry ra về sau những bữa ăn tối như thế này, hoặc nếu không cùng
chàng bước ra khỏi nhà bố mẹ thì chắc chắn nàng sẽ phóng xe như bay về với
chàng trong căn nhà ấm áp. Nhưng đêm nay thì không, đêm mai cũng không và đêm
kế tiếp cũng không.
Post a Comment