Chương 12.
Chúng tôi đang trên một
chuyến nghỉ hè! – Các cô gái cùng nhau reo hò khi họ cho xe hướng về sân bay.
Holly không nhớ lần cuối cùng nàng cảm thấy thực sự vui vẻ là khi nào. Nàng cảm
thấy như đang được quay về những ngày còn đi học, và mỗi kì nghỉ hè đều được đi
đâu đó cùng với những người bạn của mình. Cặp sách nàng lúc nào cũng đầy những
kẹo, sô cô la và tạp chí, các cô gái đang ngồi phía sau vẫn không ngừng hát ê
a. Chuyến bay của họ bắt đầu vào 9h tối, và họ sẽ đến Lanzarote vào sáng sớm
hôm sau.
Xe vừa dừng ở sân bay, các cô gái vội ùa ra trong khi John hì hục bưng bê hành lí của họ. Denise băng qua đường và chạy ngay vào phòng chờ như thể làm vậy thì cô sẽ đến được Lanzarote sớm hơn. Holly vẫn đứng lại chờ Sharon chào tạm biệt chồng.
- Em phải cẩn thận đấy
nhé. – John lo lắng căn dặn. – Đừng có làm điều gì thiếu suy nghĩ đấy nhé.
- John , em sẽ cẩn thận
mà.
- Ở nhà, em có thể làm gì cũng được, nhưng em
không thể hành động tùy tiện khi đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, em hiểu chứ?
- John . – Sharon nói,
cô choàng tay ôm cổ chồng. – Chỉ là em đang đi nghỉ 1 tuần thôi; anh không cần
phải lo lắng nhiều như vậy đâu.
John thì thầm điều gì đó
vào tai Sharon và cô gật đầu:
- Em biết, em biết.
Holly đứng nhìn vợ chồng
bạn quyến luyến tạm biệt nhau. Nàng chợt nhớ đến lá thư tháng Tám của Gerry,
đang nằm đâu đó trong ngăn trước túi xách. Chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ có
thể mở nó ra. Thật là xa xỉ làm sao, mặt trời, bãi cát, biển và Gerry. Tất cả
đều cùng bên cạnh nàng một lúc.
Holly bước theo Sharon
và Denise xếp hàng làm thủ tục hải quan giữa một hàng người dài dằng dặc.
- Mình đã bảo mà, lẽ ra
chúng ta nên đến sớm hơn. – Denise rên rỉ.
- Có đến sớm thì cũng
phải xếp hàng mà.- Holly lí lẽ
- Phải, nhưng ít nhất
một kẻ nghiện thuốc như mình cũng kịp hút một điếu thuốc. – Denise càu nhàu.
- Thôi nào! – Sharon lên
tiếng, vẻ nghiêm túc. – Liệu mình có thể nói với hai cậu điều này trước khi
chúng ta rời khỏi đây không. Mình không định trải qua một tuần uống rượu hay
làm điều gì đó ngông cuồng đâu. Mình chỉ muốn được thư giãn bên hồ bơi hay bên
bờ biển để đọc sách, thưởng thức vài món ăn ngon và đi ngủ sớm, thế thôi.
Denise nhìn Holly, vờ
kinh ngạc.
- Đã quá muộn chưa để
mời một người khác, Hol? Cậu có đề nghị gì không? Hành lí của Sharon vẫn chưa
qua thủ tục và John cũng chỉ mới về được một đoạn thôi.
Holly cười vì câu đùa
của bạn mình.
- Không đâu, mình phải
đồng ý với Sharon về điểm này. Mình chỉ muốn đi nghỉ để thư giản. Và nhất là
đừng có xảy ra chuyện gì tương tự vụ “Những cô gái và Thành phố về đêm” khiến
chúng ta thêm căng thẳng.
- Cô gái ấy nhìn gì tụi
mình vậy nhỉ? – Denise lay lay tay Sharon, giọng rít qua kẽ răng, mắt nhìn về
phía người phụ nữ đang ngồi phía cuối quầy bar.
- Chắc tại cậu cứ nhìn
chằm chằm cô ta. – Sharon trả lời, cúi xuống nhìn đồng hồ. – Chỉ còn mười lăm
phút nữa thôi.
- Không, các cậu, mình
nói thật đấy. – Denise tiếp tục. – không phải mình mắc chứng hoang tưởng đâu.
Cô ta đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy.
- Vậy thì tại sao cậu
không lại gần và hỏi xem cô ta muốn gì. – Holly đùa.
- Không cần thiết đâu!
Cô ta đang tiến lại phía tụi mình đấy.
Holly nhìn lên và thấy 1
cô gái tóc vàng cao gầy với bộ ngực độn to đùng đang tiến lại gần.
- Tốt hơn là cậu hãy
chuẩn bị sẵn sang tác chiến, Denise yêu quý ạ. Trôgn cô ta có vẻ là một kẻ ghê
ghớm đấy. – Holly trêu, và Sharon tý nữa thì bị sặc trong cốc nước đang uống.
- Xin chào! – Cô gái lạ
lên tiếng.
- Xin chào. – Sharon
lịch sự đáp lại.
- Tôi không định bất nhã
khi nhìn chằm chằm vào các cô nhưng tôi phải đến gần để xem các cô có phải là
diễn viên hay không!
- Vâng, là tôi đây. - Sharon
nói, và bằng xương bằng thịt.
- Ồ, tôi biết mà! – Cô
gái reo lên tỏ vẻ thích thú. – bạn tôi cứ bảo là tôi đã sai nhưng tôi biết đó
là cô mà! Tên tôi là Cindy... và tôi là một trong những fan hâm mộ cuồng nhiệt
nhất của các cô. Tôi mê bộ phim hôm nọ mà tất cả các cô đều có vai trong đó. Tôi
đã xem nó rất nhiều lần rồi! cô đóng vai công nương Holly, có phải không?
Chờ đợi cả tiếng đồng hồ
mới lấy xong hành lí, cả ba cô gái tiến ra phòng chờ để tìm gặp nhân viên đại
diện của văn phòng du lịch.
- Cô Kennedy, McCathy và
Hennessey phải không ạ? – Cô nhân viên nói bằng 1 giọng tiếng anh đặc kẹo
Cả 3 cô gái gật đầu.
- Xin chào, tôi là
Victoria và tôi sẽ là hướng dẫn viên cho chuyến du lịch của các cô. – Cô ta
cười thật tươi. – bây giờ thì theo tôi, và tôi sẽ chỉ cho các cô chuyến xe buýt
về khách sạn.
Đã 2h sáng. 1 làn gió ấm
áp chào đón 3 cô gái khi họ bước ra bên ngoài. Holly mỉm cười, kì nghỉ của 3 cô
gái đã thực sự bắt đầu.
Họ đến biệt thự Costa
Palma và 1 lần nữa Holly lại thấy hồi hộp. 1 con đường dành cho xe chạy trải ra
trước mắt, hai bên là hàng cọ cao vút thẳng tắp. Ngay trước sân ngôi biệt thự
là 1 đài phun nước lớn, được thắp sáng bởi những tia đèn màu xanh nước biển.
Gerry đã đặt cho 3 cô gái một căn phòng rộng và xinh xắn.
Holly bước ra ban công,
nhìn về phía biển. Mặc dù trời còn tối và khó có thể nhìn thấy gì, nhưng nàng
có thể nghe thấy tiếng sóng rì rầm vỗ vào bờ cát. Nàng nhắm mắt lại, lắng tai
nghe.
- Hol, cậu có phiền nếu
mình ngủ trên ghế sô – fa không? Mình muốn ngủ ở đó để có thể mở cửa và hút
thuốc.
- Miễn là cậu phải để
cửa mở, Denise. – Sharon nói vọng ra từ bên trong. – mình không thể thức dậy
với nồng nặc mùi thuốc lá bám vào người.
- Cảm ơn. – Denise nói,
cảm thấy rất hài lòng.
Mười giờ sáng, Denise
nhảy vào giường, cố kéo Holly dậy để cùng ra biển.
- Ồ, ở đây đẹp quá phải
không? – Denise mỉm cười khi đặt chân lên bờ cát vàng óng mịn.
- Đúng là thiên đường! –
Sharon tán thành.
Holly đưa mắt nhìn
quanh, nàng hy vọng Gerry cũng đang có mặt trên thiên đường này.
- Này, các cậu, ngày mai
chúng ta phải dậy thật sớm để dành 1 chỗ bên hồ bơi đấy. Đôi khi bãi biển cũng
chán lắm. – Holly gợi ý.
Cả 3 nằm thư giãn bên bờ
biển cho đến hết ngày, thỉnh thoảng lại nhảy ùm xuống nước. Holly cảm thấy mọi
căng thẳng đang dần tan biến.
- Hol, cậu có ổn ko?
- ừ, chỉ là mình đang
suy nghĩ. – Holly trầm tư đáp.
- Về điều gì? – Sharon
khẽ hỏi.
Holly ngước lên, ánh mắt
xa xăm.
- Gerry. Mình đang nghĩ
về Gerry.
Bầu trời đêm trong vắt,
hàng triệu ngôi sao nhấp nháy xa xa. Màn đêm như một tấm lưới đen khổng lồ, mắt
lưới là những ngôi sao lấp lánh. Bóng trăng tròn lẩn khuất phía chân trời, soi
mình xuống mặt biển lúc mờ lúc tỏ. Sóng nước dịu dàng vỗ bờ tạo nên 1 khúc nhạc
du dương, khơi dậy những cảm xúc lãng mạn trong tâm hồn người.
3 cô gái đều cảm thấy
thật nhẹ nhàng, thư thái. Không khí se lạnh. 1 làn gió nhẹ thổi qua làm những
sợi tóc mai bay lơ phơ, chạm vào da mặt Holly nhồn nhột. Nàng nhắm mắt lại, hít
1 hơi thật sâu, cảm giác như hết thảy không khí trong lành đang chảy ùa vào cơ
thể.
- Nơi đây hội tụ hết tất
thảy những điều mà Gerry muốn cậu cảm nhận. Đó là lí do tại sao anh ấy muốn cậu
đến đây. – Sharon nói’
Mắt Holly vẫn nhắm. Nàng
mỉm cười.
- Cậu chưa kể cho tớ
nghe nhiều về Gerry, Hol ạ. – Denise vừa nói, vừa đưa ngón tay vẽ nghuệch ngoạc
trên cát.
Holly từ từ mở mắt.
Giọng nàng khe khẽ nhưng ấm áp và bình thản.:
- Mình biết.
Denise ngước nhìn lên:
- Tại sao?
Holly im lặng, nhìn ra
bầu trời đêm trên mặt biển phẳng lặng.
- Mình không biết phải
nói thế nào về anh ấy.- Nàng lại im lặng. – mình không biết phải dùng thì quá
khứ hay hiện tại trong lời kể của mình về anh ấy. Mình không biết nên buồn hay
nên vui khi nói về anh ấy với người khác. Cứ như thể nếu mình tỏ ra vui vẻ thì
người khác sẽ phán xét mình, vì có thể họ đang mong mình phải khóc hết cả nước
mắt. Còn nếu mình kể về anh ấy với nỗi sầu bi, người ta lại cảm thấy không
thoải mái…
Holly đăm chiêu nhìn lên
bầu trời, và khẽ khàng khi cất lời trở lại:
- Mình không thể cười
đùa về anh ấy như đã từng làm, bởi mình cảm thấy rất có lỗi. Mình không thể nói
về những chuyện mà anh ấy đã kể riêng với mình, bởi mình không muốn nói ra bí
mật của anh ấy. Mình chỉ không biết phải nhớ anh ấy theo cách nào khi mình nói
chuyện với ai đó về anh ấy. Điều đó không có nghĩa là mình không cảm nhận được
rằng anh ấy đang ở quanh đây.
Cả 3 tiếp tục im lặng
bên nhau trên bãi cát mềm.
- Mình và anh John lúc
nào cũng nói về Gerry. – Sharon nhìn Holly với đôi mắt lấp lánh. – bọn mình
nhắc lại những lúc anh ấy làm bọn mình cười, bọn mình cũng nói đến cả những lúc
bọn mình và anh ấy cãi nhau. Những điều bọn mình yêu quý ở anh ấy, và cả những
điều anh ấy làm bọn mình thấy bực bội nữa…
Denise nhướn mày:
- Bởi vì với bọn mình,
đó mới là con người của Gerry. – Sharon nói tiếp. – Anh ấy không phải lúc nào
cũng dễ thương. Nhưng bọn mình nhớ tất cả mọi điều về anh ấy và hoàn toàn không
có gì sai khi làm như vậy cả.
Denise lên tiếng:
- ước gì anh Tom của
mình cũng được biết Gerry.
Holly nhìn Denise ngạc
nhiên:
- Gerry là bạn mình. –
Denise xúc động nói. – Nhưng Tom lại chẳng biết chút gì về anh ấy. Thế nên mình
luôn cố gắng kể cho anh ấy nghe về Gerry, chỉ để anh ấy biết rằng, có 1 người
đáng yêu nhất trên đời này đã từng, và mãi mãi là bạn của mình…
Giọt nước mắt lăn dài
trên gò má Holly, nàng quay sang ôm Denise:
- Vậy thì, Denise, bọn
mình sẽ tiếp tục kể cho Tom nghe về Gerry.
- Cậu có nghe tin gì từ
bố mẹ Gerry không, Holly? – Sharon hỏi khi hai người nằm dài trên những chiếc
nệm hơi dọc bãi cát.
- Có, cứ vài tuần là họ
lại gửi bưu thiếp cho mình, kể cho mình nghe là họ đang ở đâu và sống như thế
nào.
- Cậu có nhớ họ không?
- Nói thật, con trai của
họ đã đi xa, và họ lại chẳng có đứa cháu nào, nên mình nghĩ có lẽ họ cũng cảm
thấy không còn mối liên hệ nào với mình nữa.
- Như vậy coi sao được,
Holly. Cậu đã kết hôn với con trai của họ, và điều đó cũng có nghĩa là cậu là
con của họ. Đó phải là mối quan hệ rất chặt chẽ chứ.
- Ồ, mình không biết
nữa. – Nàng thở dài. – Mình chỉ cảm thấy, với họ như thế vẫn chưa đủ.
- Họ hơi bảo thủ, có
phải không?
- Phải, rất lạc hậu nữa
là khác. Ông bà ấy không muốn mình và Gerry chung sống với nhau. Họ bảo là bọn
mình không thể đợi được đến lúc kết hôn hay sao. Và mọi chuyện còn tệ hơn khi
bọn tớ kết hôn. Họ trách tại sao mình lại không đổi tên khi kết hôn với Gerry.
- ừ, mình còn nhớ. –
Sharon cười. – Mẹ của Gerry đã mắng mình một trận vào ngày cưới chỉ vì một
chuyện cỏn con… Còn nhớ chứ? Ôi! Đôi mắt sắc như dao của bà ấy!
Holly cười.
- Mình nghĩ cuộc sống
của cậu sẽ tốt hơn khi không có họ lảng vảng bên cạnh. – Sharon khẳng định
- Chào các cậu. – Denise
không biết từ đâu xuất hiện
- Này, nãy giờ cậu chết
chìm ở đâu thế? – Holly hỏi
- Ồ, mình trò chuyện với
1 gã thuyền trưởng đến từ Miami. Một anh chàng khá dễ thương.
- Miami ư? Đó là nơi
Daniel đã đi nghỉ. – Holly đáp, đưa tay nghịch con sóng mới tràn vào.
- Ừm... – Sharon trầm
ngâm. – Daniel, một anh chàng rất dễ mến, có phải không?
- Phải, anh ấy đúng là 1
chàng trai dễ mến. – Holly đồng tình
- Tom nói với mình anh
ấy đang gặp rắc rối về chuyện tình cảm. – Denise nói
Tai Sharon như thính hơn
khi vừa nghe chuyện, cô không bỏ qua
- Thế là thế nào?
- Ồ, anh ấy đã đính hôn
với bạn gái nhưng rồi cô ta lại phản bội anh ấy để đi đến với một gã khác. Đó
là lí dó tại sao anh ấy chuyển tới Dublin và làm việc trong quán rượu
một lát sau, cả 3 cùng
thiu thiu ngủ trong tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng.
- Ôi, Holly, chết tiệt thật!
– Denise choàng tỉnh, thảng thốt kêu lên, khiến hai người kia giật nảy mình. –
hãy nhìn xem chúng ta đang bị trồi ra tận đâu rồi này!
Holly vội bật dậy, đưa
mắt nhìn xung quanh. Thì ra họ đang lênh đênh giữa biển, bờ cát trở nên xa tít
tắp, người đi tắm biển giờ bé bằng lũ kiến con.
- Thôi chết rồi! –
Sharon hoảng sợ. Holly cũng kịp nhận ra rằng họ đang gặp phải 1 rắc rối to.
- Nhảy nào, bơi đi,
nhanh lên! – Denise kêu lên.
Cả 3 nhảy ùm xuống biển,
bơi thật nhanh với tất cả sức lực. Nhưng chẳng ích gì, thủy triều đang dâng mỗi
một nhanh, cả 3 càng lúc càng bị sóng đánh dạt ra xa hơn.
- Cứu tôi với! – Denise
hét khản cả giọng, đưa tay vẫy như điên loạn.
- Mình nghĩ… không ai…
nghe thấy tiếng bọn mình đâu. – Holly vừa thở dài vừa nói, mắt bắt đầu ngấn ngấn
nước.
- Ôi, sao chúng ta lại
có thể ngốc đến thế nhỉ? – Sharon tự nguyền rủa mình, và bắt đầu cường điệu về
mối nguy hiểm của những tấm nệm hơi.
- Thôi nào, hãy quên
chuyện đó đi, Sharon.- Denise cáu kỉnh đáp. – Giờ chúng ta hãy cùng nhau hét
thật lớn, may ra có ai đó nghe thấy.
- Nào, 1,2,3… Cứu tôi
với! cứu tôi với!!!...
Khi đã đứt hết cả hơi,
cả 3 ngừng lại, nhìn chằm chằm vào những chấm nhỏ li ti xa tít tắp trên bờ. Vẫn
chẳng có động tĩnh gì.
- Làm ơn nói với mình là
không có con cá mập nào ở đây đi! – Denise bắt đầu thút thít.
- Ôi, Denise, thôi nào...
– Sharon trấn an bạn.- đó không phải là điều chúng ta quan tâm vào giờ phút
này.
Holly nín thở, nhìn chằm
chằm xuống làn nước giờ đã trở nên đen kịt. Sharon và Holly cố kéo theo 1 chiếc
nêm hơi phía sau trong khi Denise tiếp tục gào thét.
- Chúa ơi, Denise. –
Sharon thở hổn hển nói. – Chỉ có mấy con nhạn trên kia đáp tiếng kêu của cậu
thôi.
Cả 3 cô gái ôm nhau
khóc. Họ đã cố kêu cứu nhưng gió biển mang tiếng kêu của họ sang hướng khác; họ
cố bơi nhưng chẳng ích gì vì sóng đánh quá mạnh. Trời bắt đầu lạnh. Mặt biển
tối sầm. Mọi thứ trở nên đáng sợ. “Thật là ngu ngốc khi tự đưa mình vào 1 tình
huống như thế này”, Holly thầm nghĩ.
- Ít nhất thì chúng ta
đã có được một bài học tốt từ sự cố này. – Holly nói, nửa cười nửa mếu.
- 1 bài học ư? – Sharon
lấy tay quệt nước mắt
- Phải, cả 3 chúng ta
luôn nói về chuyện sẽ đi đến miền viễn đông. – Holly đùa. – Giữa trời nước mênh
mông thế này, mình nghĩ bọn mình đã đi được nửa đường rồi.
- Bằng 1 thứ phương tiện
giao thông rẻ tiền nhất. – Sharon thêm vào.
Denise nhìn trân trân
vào hai người bạn của mình. Rồi cô nhìn lại mình, trên người chỉ có 2 mảnh vải
nhỏ xíu ở ngực và mông. Tình cảnh thật là bi đát.
- Mình muốn nói là chúng
ta đang gặp rắc rối,1 rắc rối lớn đấy. – Sharon cười khùng khục 1 cách khác lạ
- Phải. – Holly gật đầu
tán thành. – Chúng ta đang rơi vào tính huống vượt quá khả năng cố gắng của
chúng ta.
Mỗi người ôm lấy 1 góc
tấm nệm, dập dềnh trên biển, cười rồi lại khóc. Bỗng có tiếng động cơ của 1
chiếc xuồng máy. Denise nhướn cao người, đưa tay vẫy như điên cuồng. Holly và
Sharon cùng bật cười khanh khách trước hình ảnh bộ ngực của Denise nhún lên
nhún xuống khi cô cố vẫy chiếc xuồng cứu hộ đang tới gần.
- Tôi nghĩ là họ bị sốc.
– Người cứu hộ lực lưỡng nói với người còn lại khi họ cố sức kéo lê 3 cô gái
mắt nhắm nghiền vào trong khoang.
Hai nhân viên cứu hộ
nhìn nhau lo lắng. Họ quấn chiếc chăn ấm lên người các cô gái rồi cho xuồng
quay vào bờ.
- Họ kia rồi! – Giọng 1
cô gái cất lên the thé.
Holly mở mắt, nhận ra đó
là Cindy.
- Ôi, Chúa ơi! – Cô ta
kêu lên. – Tôi nhìn thấy các cô qua ống nhòm và vội gọi ngày đội cứu hộ. Các cô
không sao chứ? – Cô nhìn 3 người, nét mặt thể hiện sự lo lắng.
- Ồ, cảm ơn cô, chúng
tôi ổn cả. – Sharon, bấy giờ đã tỉnh hẳn, nói vẻ khá nghiêm túc. – Chúng tôi là
những người may mắn.
Đêm hôm đó, cả 3 cô gái
ngồi lại bên bàn ăn. Họ thực sự vừa trải qua một tình huống rất nguy hiểm và
tâm trạng của họ cũng thay đổi hoàn toàn. Họ hầu như im lặng suốt bữa tối.
Denise uể oải khó chịu còn Holly hầu như chẳng ăn gì.
- Thôi nào, cầm nĩa lên
đi! – Sharon thúc giục, đưa một xúc mì ống lên miệng và nhai nhồm nhoàm. – Có
chuyện gì với các cậu vậy?
- Không có gì. – Denise
khẽ nói, đổ thêm nước vào ly. – Xin lỗi, mình vào nhà vệ sinh tí.
Sharon và Holly chau mày
nhìn nhau.
- Theo cậu, có chuyện gì
xảy ra với Denise thế? – Holly hỏi
Sharon nhún vai:
- Mình tự hỏi không biết
có phải cậu ấy giận bọn mình vì đã cười cậu ấy hay không?
Sharon nhún vai lần nữa,
tiếp tục ăn. Holly đã phản ứng 1 cách bất bình thường khi trôi dạt ngoài khơi.
Nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại có thể bình tĩnh đến thế. Nàng không sợ
chết ư? Cũng có thể, bởi vì nếu chết nàng sẽ được gặp lại Gerry.
- Nào, Hol. - Sharon thì
thầm.- Cậu có thấy hồi hộp không?
- Ý cậu là gì? – Holly
vừa ngáp vừa hỏi.
- Lá thư ấy? đừng nói là
cậu quên nó rồi đấy nhé.
Holly chạy sang phòng
ngủ, đưa tay xuống dưới gối lần tìm lá thư. Chỉ một tiếng đồng hồ nữa thôi,
nàng đã có thể mở bức thư thứ sáu của Gerry. Dĩ nhiên là nàng không quên.
Sáng hôm sau, Holly thức
dậy và nghe thấy tiếng Sharon nôn trong phòng vệ sinh. Nàng bước vào, nhẹ nhàng
xoa lưng và vén tóc giúp bạn.
- Cậu vẫn ổn chứ? – Nàng
lo lắng hỏi.
- ừ, đêm qua mình nằm
mơ, một giấc mơ kinh hoàng trên biển. Nó làm mình có cảm giác bị say sóng.
- Mình cũng mơ thấy thế,
hôm qua là một ngày rất đáng sợ phải không?
Sharon gật đầu.
- Mình sẽ không bao giờ
phơi mình trên nệm hơi lần nữa đâu, chắc chắn là không! – Cô mỉm cười yếu ớt.
Đến hồ bơi, Denise và
Sharon nhập hội với mấy cô gái trong nhóm Cindy. Holly ra hiệu với Sharon rằng
nàng muốn rời khỏi chỗ ồn ào đó và Sharon đáp lại bằng 1 ánh mắt động viên.
Holly đứng dậy quấn chiếc khăn tắm ngang hông rồi cầm lấy chiếc túi nhỏ đựng
bức thư quan trọng.
Nàng tìm thấy một nơi
hoàn toàn tách biệt với không khí náo nhiệt trên bãi biển, 1 góc khá yên tĩnh.
Lót chiếc khăn tắm trên cát, nàng từ từ ngồi xuống. Những con sóng đâm sầm vào
ghềnh đá rồi vỡ toang ra trông rất dữ dội. Những chú chim mồng biển gọi nhau
trên bầu trời xanh trong, chốc chốc lao xuống, trầm mình trong làn nước mát
lạnh để tìm mấy món gì đó cho bữa sáng. Mới sáng sớm những mặt trời đã lên cao,
dát năng chói chang trên mặt nước. Những âm thanh của thiên nhiên, vị mằn mặn,
nong nóng của biển cả như phủ lấy cơ thể Holly.
Holly cẩn thận kéo lá thư
từ trong túi ra như thể nó sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào. Nàng mân mê dòng chữ Tháng
tám, nhẹ nhàng gỡ lớp keo dán và chậm rãi đọc từng dòng trong bưc thông thiệp
thứ sáu của Gerry.
Chào Holly của anh,
Anh hi vọng em có 1 kì
nghỉ tuyệt vời.
Nhân tiện anh muốn nói,
trông em rất xinh đẹp trong chiếc áo tắm ấy! Anh hi vọng anh đã chon được nơi
phù hợp với em.
Đó là nơi mà lẽ ra chúng
ta sẽ đến để hưởng tuần trăng mật, em còn nhớ chứ? Nhưng giờ thì anh rất vui vì
cuối cùng em đã đến được nơi này…
Và nếu em đi về phía
cuối bãi biển, nơi có một bãi đá mà em có thể nhìn thấy từ căn hộ đang ở, hãy
nhìn về phía bên trái, em sẽ thấy một cột đèn hải đăng. Người ta bảo với anh đó
là nơi cá heo tụ tập… không nhiều người biết điều này đâu. ANh biết em rất
thích cá heo… hãy cho anh gửi lời chào đến chúng.
Tái bút: Anh yêu em,
Holly.
Đôi tay run run, Holly
xếp bức thư lại cho vào phong bì rồi cẩn thận cất vào túi xách. Nàng sẽ nâng
niu, giữ gìn chúng bằng cả tính mạng của mình cho đến khi về đến Dublin, để có
thể đặt nó bên cạnh những phong thư khác. Bỗng nhiên Holly cảm thấy như Gerry
đang ở bên cạnh mình. Nàng chạy về phía cuối bài biển, và quả nhiên, nàng bị
chặn đứng bởi một vách đá. Nàng mang giày vào và bắt đầu trèo lên một tảng đá
khá cao dò tìm vị trí mà Gerry mô tả, chính xác đến từng chi tiết.
Ngọn hải đăng đứng đó,
sừng sững cao vút trên vách đá, những luồng ánh sáng màu trắng như thể đang
hướng về phía thiên đường. Holly cẩn thận trèo qua những tảng đá gồ ghề, dò dẫm
trên những vũng nước nhỏ. Và rồi, nàng nghe thấy những âm thanh lạ: tiếng kêu
của lũ cá heo đang bơi lượn gần bờ. Chọn 1 vị trí thoải mái, Holly ngồi xuống
ngắm nhìn đàn cá chơi đùa, lắng nghe chúng trò chuyện.
Gerry ngồi bên cạnh nàng
Có lẽ chàng còn nắm tay
nàng nữa.
Chỉ thế thôi cũng quá đủ
hạnh phúc cho Holly. Nàng ngồi đó cho đến khi mặt trời tắt hẳn, tâm trạng hoàn
toàn thư giãn, không còn căng thẳng, như vừa được gột rửa bởi một cơn mưa tinh
khiết đến từ thiên đường.
Máy bay hạ cánh xuống
sân bay Dublin. Holly chào tạm biệt các bạn rồi lên taxi về nhà. Nàng bước chầm
chậm trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi nhà yên tĩnh, sau đó, mở tung mọi cánh cửa
để không khí trong lành tràn vào.
Ngay khi mở cánh cửa sổ
đầu tiên, nàng sững người nhìn ra bên ngoài. Toàn bộ khu vườn đã thay đổi hoàn
toàn.
Cỏ được cắt tỉa gọn
gàng, không có lấy 1 cọng cỏ dại. Những chiếc ghế đá kê dọc lối vào vườn được
lau chùi sáng bong, sạch sẽ. Mùi sơn mới tỏa ra từ hàng rào gỗ bao quanh vườn.
Hoa cũng được trồng mới hoàn toàn và dưới bong cây sồi già là một bộ bàn ghế
sắt được chạm trổ theo kiểu cổ. Holly choáng vang. Ai đã làm tất cả những
chuyện này thế nhỉ?
Post a Comment