Chương 20.
Họ đang ngồi trong cửa
hàng của Denise.
- Mình thật sự xin lỗi
cậu, Denise.- Holly quan sát phản ứng của Denise qua nét mặt cô.
- Không, cậu không ổn. –
Holly chồm nguời về phía trước. – Mình không có ý nổi nóng như thế trong điện
thoại. Chỉ vì trong những ngày này, mình có quá nhiều cảm xúc, mình không có
quyền nói với cậu như thế.
Cuối cùng Denise cũng
lấy được can đảm nhìn thẳng vào mắt Holly.
- Không, cậu nói đúng,
Holly…
Holly lắc đầu, nàng nghĩ
mình mới là người có lỗi nhưng Denise nói tiếp:
- Mình quá hồi hộp về
chuyện đám cưới đến nỗi mình đã không nghĩ cho cậu và không quan tâm đến cảm
giác của cậu.
Denise vẫn tiếp tục nhìn
Holly, gương mặt cô trông nhợt nhạt hẳn đi. Holly đã tỏ ra rất can đảm, nàng đã
lấy lại được cân bằng trong cuộc sống nhanh đến nỗi mọi người cũng quên mất
rằng nàng vẫn còn đó những nỗi đau ám ảnh và một nỗi buồn vô hạn.
- Nhưng cậu không hề sai
khi hồi hộp vì sắp làm đám cưới. – Holly cố thuyết phục bạn mình.
- Và cậu cũng không sai
khi buồn như thế. – Denise nói một cách kiên quyết. - Chỉ là mình không nghĩ
đến, mình đã không nghĩ đến. - Denise lắc đầu. – Cậu có quyền không đến buổi
tiệc nếu cậu cảm thấy không thoải mái. Mọi người sẽ hiểu cho cậu. – Denise run
rẩy nắm lấy bàn tay Holly.
Holly cảm thấy hơi bối
rối. Ông Chris đã thuyết phục được nàng đến buổi tiệc nhưng giờ người bạn thân
nhất của nàng lại nói nàng có thể không đi nếu nàng không muốn.
Nàng cảm thấy lưỡng lự
nhiều hơn trước. Có lẽ Denise nói đúng: đó chỉ là một buổi tiệc thường niên và
nàng chẳng cần phải đến nếu nàng không muốn. Tuy nhiên, chính nó lại nhắc nàng
nhơ nhiều đến quãng thời gian không thể quên khi nàng và Gerry ở bên nhau. Đó
là những đêm mà cả hai đều cảm thấy rất vui, một đêm cả hai cùng hạnh phúc bên
bạn bè và cùng khiêu vũ trong nền nhạc Giáng Sinh an lành. Nàng muốn giữ lại
cho mình từng kí ức nhỏ bé ấy.
Mùi thân thể chàng đã
phai nhạt trong căn nhà này; quần áo của chàng cũng đã được mang đến những nơi
chàng muốn. hình ảnh chàng theo đó cũng phải nhạt dần, vì thế, nàng muốn níu
lại bất cứ mảnh vụn nào nhắc nhớ đến chàng. Nàng cố nghĩ đến chàng vào mỗi đêm
trước khi đi ngủ để có thể thấy chàng trong giấc mơ. Thậm chí, nàng còn mua cả
lọ nước hoa mà chàng hay dùng phun khắp nhà. Một mùi hương quen thuộc, một bài
hát quen thuộc cũng có thể mang nàng quay trở về một khoảng thời gian khác, một
không gian khác, có chàng bên cạnh.
Có lần, nàng tình cờ
thấy bóng chàng lướt qua một con đường hay ngồi trên một chiếc xe và thế là
nàng chạy theo một quãng đường thật dài, để cuối cùng phát hiện ra người đó
không phải là Gerry, chỉ trông giống thôi. Nàng không bao giờ từ bỏ một hi vọng
nào để có thể gặp lại Gerry.
Trên đường về, nàng ghé
qua quán Hogan. Nàng đã cảm thấy tự nhiên hơn với Daniel. Kể từ buổi cơm tối
nàng thấy không được thoải mái cùng anh ấy, nàng nhận ra rằng nàng cư xử thật
khôi hài. Bây giờ, nàng đã hiểu tại sao nàng cảm thấy như thế. Trước đây, mối
quan hệ thân thiết duy nhất với một người đàn ông của nàng là với Gerry.
Nàng và Daniel có thể
nói chuyện hàng giờ bên nhau, trò chuyện về cuộc sống của nàng, về cảm xúc của
anh ấy, về cuộc sống của anh ấy, và nàng biết rằng cả 2 đều có chung một kẻ thù
, đó là sự cô đơn. Nàng biết anh đang chịu đựng 1 nỗi đau buồn rất khác với nỗi
buồn của nàng nhưng chính thế, họ lại giúp nhau vượt qua được những tháng ngày
khó khăn, khi cả hai đều cần có ai đó để lắng nghe và chia sẻ, một ai đó để
khiến nàng nở nụ cười. Và họ đã có được những ngày như thế bên nhau.
- Sao? – Anh nói. – Cô
bé lọ lem sẽ đi dự tiệc năm nay chứ?
Holly mỉm cười và hếch
mũi lên định nói sẽ không đi, nhưng bỗng dừng lại và nói:
- Thế anh có đi không?
Anh mỉm cười:
- Chà, chà, có lẽ đó sẽ
là một đêm của những cặp tinh nhân đấy. Vậy thì ý cô định thế nào đây?
Daniel kéo ghế xuống
ngồi cạnh Holly. Hôm nay anh mang đôi giày cao cổ bốt da.
Holly nghiêm túc.
- Tôi nghĩ anh nên đi.
Daniel thôi cười.
- Được, vậy chúng ta sẽ
cùng đi. – Holly nhìn anh mỉm cười. – Tôi nghĩ cũng sẽ tốt hơn cho anh nếu đi
đến đó, Daniel. – Nàng khẽ nói.
- Holly, tôi không sao
cả đâu. – Anh nói, nhưng không thuyết phục được Holly.
- Daniel Connolly, đừng
tỏ ra mạnh mẽ như thế nữa. Không thuyết phục được tôi đâu.
Holly quay lại chỗ làm,
quyết định không thay đổi nữa. Nàng gõ mạnh gót gàiy khi bước lên cầu thang.
- John Paul.- Holly kêu
thật to. – tôi cần 1 chiếc váy, nhanh lên nào!
Trong phòng của mình,
Chris mỉm cười 1 mình khi nghe thây tiếng Holly. Chris mở hộc bàn và nhìn tấm
ảnh của ôgn và vợ. Ông đã tự hứa sẽ quay lại khu vườn vào một ngày nào đó. Nếu
Holly có thể làm được thì ông cũng có thể.
- Thưa công chúa Lọ Lem,
hoàng tử của công chúa đã đến! – Sharon đứng dưới cầu thang kêu to hối thúc
Holly.
Trống ngực Holly đập
liên hồi, nàng cần thêm thời gian. Vì lúc này, trong đầu nàng toàn hiện lên
những lí do để bảo nàng không nên đi.
“Holly, hãy mạnh mẽ lên.
Cô có thể làm được mà.”, nàng nói với chính mình trong gương. Nàng lặp đi lặp
lại điều này không biết bao nhiêu lần cho đến khi Sharon xuất hiện sau lưng
khiến nàng giật nảy người.
- Ôi, Holly, trông cậu
rất xinh! – Sharon vui vẻ reo lên.
- Không, trông mình tệ
quá – Holly lẩm bẩm.
- Ồ, đừng nói thế, cậu
sẽ ổn thôi mà.
- Mình chỉ muốn ở nhà
thôi, Sharon. Mình phải mở lá thư cuối cùng của Gerry.
Holly không thể tin được
rằng đã đến lúc nàng phải mở lá thư cuối cùng của Gerry. Nàng đã từng háo hức
chờ đợi từng ngày từng giờ để được đọc từng dòng từng chữ Gerry viết cho nàng.
Vậy mà đến hôm nay, nàng sắp không còn được chờ đợi như thế nữa.
- Mình biết. - Sharon
nói vẻ cảm thông. - Nhưng lá thư ấy cũng có thể đợi cậu vài tiếng đồng hồ phải
không?
Holly định nói không thì
nghe John la to từ dưới lầu.
- Nhanh lên nào, các cô
gái! Taxi đang đợi đây! Chúng ta còn phải đón Tom và Denise nữa!
Lá thư tháng 11 của
Gerry nàng vẫn cầm trong tay. Nó đã mang đến cho nàng sức mạnh. Mỗi ngày qua,
nàng đều nhẩm đi nhẩm lại những dòng chứ của chàng:
Công
chúa lọ lem Cinderella phải đến dự buổi tiệc trong tháng này.
Nàng
Lọ lem sẽ trông thật quyến rũ, xinh đẹp và cũng như mọi khi, phải hạnh phúc với
quãng thời gian đang có…
Nhưng
năm nay đừng mặc váy trắng em nhé…
Tái
bút: Anh yêu em…
Gerry đã quyết định thay
nàng, từng lời trong thư bảo nàng nên đi. Đây là một nhiệm vụ mới dành cho
nàng. Nàng hít 1 hơi thật sâu rồi theo Sharon xuống lầu:
- Chao ôi! – Daniel nói,
miệng há hốc. – Trông cô xinh quá, Holly!
- Chào, Holly.
- Ồ, xin chào, Jennifer.
Nàng vẫn nhớ đó là người
phụ nữ nàng quen trong buổi tiệc Giáng Sinh năm trước. Jennifer mặc một chiếc
đầm dạ hội rất lộng lẫy, người đeo đầy những trang sức đắt tiền.
- Cô khỏe không? Trông
cô rất xinh, mặc chiếc váy rất hợp mốt! – Cô ta nhấp li sâm panh và nhìn Holly
từ trên xuống dưới.
- Tôi khỏe, cảm ơn. Còn
cô?
- Tôi vẫn tốt, cảm ơn.
Gerry không đi cùng cô năm nay sao? – Cô ta nhìn quanh tìm Gerry.
- Không, anh ấy mất hồi
tháng hai. – Holly nói khẽ.
- Ôi, lạy Chúa tôi, tối
rất tiếc khi nghe điều này. – Jennifer bỏ li sâm panh xuống bàn rồi ôm mặt, tỏ
rõ vẻ lo âu. – Tôi không hề biết gì cả. Thế cô sống thế nào, cô gái tội nghiệp?
- Tôi khỏe, cảm ơn chị.
– Holly mỉm cười để giữ cho không khi cuộc nói chuyện không quá nặng nề.
- Ôi, thật tội nghiệp
cho cô. – Giọng Jennifer lạc đi, cô ta nhìn Holly với vẻ thương cảm. – Chắc cô
đau khổ lắm.
- À, vâng, thật khó
khăn, nhưng tôi đang cố gắng đây, như chị thấy đấy.
- Chúa ơi, tôi không
biết gì cả, thật là một tin tồi tệ - Mắt cô ta vẫn tiếp tục nhìn Holly xoi mói.
- Anh ấy bị bệnh à? – Cô
ta tiếp tục thăm dò.
- À, anh ấy bị một khối
u não.
- Ôi, trời, thật là tồi
tệ. Nhưng anh ấy còn quá trẻ.
- Đúng thế…nhưng chúng
tôi đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, Jenifer. – Holly cố tỏ ra hết
sức tự nhiên trong lời nói của mình.
- Phải, đúng là như thế,
nhưng thật là một điều đáng tiếc vì cuộc sống hạnh phúc đó không kéo dài được
bao lâu. Như thế thì thật là bất hạnh cho cô. Thật là tồi tệ và quá bất công.
Chắc là cô đang cảm thấy rất buồn khổ. Vậy thì cô đến buổi tiệc tối hôm nay làm
gì? Trong khi mọi người xung quanh đây đều có đôi có cặp cả. – nói xong, cô ta
đưa mắt nhìn xung quanh.
- Phải, thật khó khăn,
nhưng chúng ta vẫn cứ phải nhìn cuộc đời lạc quan và phải tiếp tục sống tốt. Dù
sao, nói đến chuyện phải tiếp tục, có lẽ tôi phải qua chỗ các bạn tôi đây. –
Holly lịch sự nói và quay mặt bước đi.
- Cô không sao chứ? –
Daniel hỏi khi Holly xuất hiện.
- Vâng, tôi không sao,
cảm ơn. – Holly lặp lại câu nói lần thứ mười trong đêm hôm đó. Cô liếc nhìn
Jennifer với đám bạn túm tụm của cô ta, chốc chốc lại quay sang nhìn Holly và
Daniel một cách xoi mói.
Holly đang cười khi nghe
Sharon kể một câu chuyện thì có ai đó đập nhẹ lên vai. Holly quay sang với nụ
cười rất tươi. Nàng bắt gặp gương mặt ủ rũ của Helen.
- Chào, Helen. – Holly
vui vẻ nói.
- Cô khỏe chứ?
- Ồ, tôi khỏe. – Holly
gật đầu. Nàng mỉm cười và tiếp tục lắng nghe Sharon kể chuyện.
Helen lại vỗ nhẹ lên vai
Holly lần nữa:
- Ý tôi là cô thế nào kể
từ ngày Gerry…?
Holly đành phải gác lại
câu chuyện của Sharon:
- Từ ngày Gerry mất hả,
có phải ý chị thế không?
Helen có vẻ ngượng ngùng
với câu hỏi của Holly:
- Vâng, đúng thế, nhưng
tôi không có ý muốn nói…
- Không sao, Helen, tôi
chấp nhận những gì xảy ra với tôi.
- Chấp nhận ư?
- Dĩ nhiên là phải chấp
nhận. – Holly cau mày
- À, chỉ là đã lâu rồi
tôi chưa gặp cô, nên tôi cũng cảm thấy lo lắng...
Holly cười:
- Helen, tôi vẫn sống
ngay ngôi nhà cũ ở góc đường gân nhà chị, số điện thoại nhà vẫn như trước, và
số điện thoại di động cũng không đổi. Nếu chị có lo lắng cho tôi thì cũng không
khó lắm để tìm thấy tôi.
- À, phải, nhưng tôi
không muốn làm kẻ không mời… - Helen im bặt.
- Bạn bè thì đừng nói
đến chuyện không mời mà đến, Helen.- Holly cố tỏ ra lịch sự, nhưng hi vọng
Helen nhận ra ý nàng muốn nói.
Rồi nàng quay sang tiếp
tục câu chuyện với Sharon.
- Cô vẫn ổn chứ? –
Daniel lại thì thầm vào tai Holly.
- Vâng, tôi vẫn khỏe,
cảm ơn. – Holly đáp, nhấp 1 ngụm rượu.
- Ồ, đừng có trả lời tôi
bằng cái câu chán ngắt ấy nữa chứ, Holly. Là tôi đây. – Anh cười.
- Thật ra thì… tất cả
mọi người ở đây đều rất thân thiên và đều muốn chia sẻ với tôi, nhưng họ làm
cho tôi cảm thấy tôi đang trong một lễ tang của anh ấy vậy. Tôi phải vờ tỏ ra
mình mạnh mẽ… Tôi thật sự thấy khó khăn, Daniel ạ.
Daniel kiên nhẫn lắng
nghe.
- Tôi hiểu những gì cô
nói. – Cuối cùng anh lên tiếng. – Khi tôi và Laura chia tay nhau, tôi cũng có
cảm giác như thế trong nhiều tháng vì bất cứ nơi nào tôi đến, tôi lại phải nói
với mọi người rằng chúng tôi đã chia tay nhau. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua cả
thôi, Holly. Tôi mogn cô đừng quá lo lắng thế!
- À, hay là chúng ta nói
về Laure đi? – Holly đề nghị dù không chắc rằng Daniel thích. Và thế là hai
người nói chuyện cả buổi về Laura, về việc Laura đáng ghét như thế nào.
- À, một người bạn của
tôi tên là Chralie phục vụ quầy bar trong khách sạnc ảu bố Laura bảo rằng chồng
sắp cưới của cô ta định ve vãn một người khách nữ ở đó và laura bắt gặp nên họ
chia tay.
Holly sững sờ khi nghe
câu chuyện.
- Ừm... Daniel, bố Laura
sở hữu khách sạn nào vậy?
- khách sạn Galway. Đó
là một nơi rất tốt, nằm trên đường đi ra bãi biển…
Holly không còn nghe
thấy gì nữa, cô chỉ còn biết mở tròn mắt.
Nàng tò mò nhìn Daniel,
tự hỏi không biết tại sao anh ấylaij từng có lúc rất quan tâm đến Laura. Cô ta
không phải tuýp người của Daniel. Daniel là người luôn dịu dàng, khoan dung và
thân thiện, còn Laura thì… Nàng không thể tìm được một từ ngữ nào để miêu tả
Laura.
- Thật ra… - Holly nói
tiếp, nàng cảm thấy mình phải thật cẩn thận khi đi thẳng vào chủ đề này, nàng
biết Laura làm tan nát trái tim Daniel như thế nào. – Thật ra, câu hỏi mà tôi
muốn hỏi là, bất kể anh đã tìm thấy điểm gì đặc biệt trong con người cô ta, tôi
vẫn thắc mắc tại sao hai người lại từng yêu nhau? Hai người thực sự rất khác nhau…
- Nàng vội dừng lại vì chợt nhớ ra rằng trên danh nghĩa, nàng chưa hề biết
Laura là ai.
Daniel im lặng. Holly tự
hỏi nàng đã đi quá xa rồi chăng?
- Holly à, thật ra khi
cô ta rời bỏ tôi để đến với người bạn thân nhất của tôi, cô ta đúng là… Nhưng
với riêng tôi, khi chúng tôi bên nhau, cô ta chưa bao giờ là một người đàn bà
xấu xa cả. Nhưng một người thất thường thì có. – Anh mỉm cười và nhìn thẳng vào
Holly. – Cô biết không, tôi thích cái kịch tính trong mối quan hệ đó. Tôi cảm
thấy như thế thì tình yêu mới thật thú vị, cô ấy đã làm tôi bị mê hoặc. – Giọng
nói anh như nhanh hơn với những cảm xúc chợt ùa về cho một chuyện tình đã qua,
một người tình đã xa.
Tiếng nhạc vừa dứt thì
một bản khác lại vang lên, “Wonderful Tonight” của tay ghi ta tài danh Eric Clapton.
Sàn nhảy thưa dần, người ta tản về phía quầy bar để nghỉ mệt sau một điệu nhạc
sôi nổi, để lại một mình Holly đối mặt với Daniel. Nàng nín thở. Nàng chưa hề
chuẩn bị. Với bài hát này, nàng chỉ nhảy với mỗi mình Gerry.
Daniel nhẹ đặt một tay
lên eo nàng, nhẹ nắm lấy tay nàng và họ bắt đầu khiêu vũ. Người Holly cứ đơ ra.
Nầng cảm thấy có lỗi khi nhảy với một người đàn ông khác mà không phải là
Gerry. Người nàng như muốn co rúm lại. Chắc Daniel nghĩ nàng lạnh nên càng kéo
nàng sát vào mình hơn. Nắm tay Holly, Daniel dẫn nàng theo điệu nhạc, nàng
không còn nghĩ ra được điều gì cho đến khi bài hát kết thúc và nàng chạy vội
vào phòng vệ sinh.
- Chị có thấy Holly
Kennedy nhảy với người đàn ông đó không? – Giọng của Jennyfer không lẫn vào đâu
được.
- Có! – 1 giọng khác trả
lời một cách khinh miệt. – Trong khi thân thể chồng cô ta còn chưa lạnh dưới
đáy mồ!
- Thôi, hãy để cô ấy
yên. – Giọng một người phụ nữ khác vui vẻ nói. – Có thể họ chỉ là bạn của nhau
thôi.
“Cảm ơn”, Holly thầm
nghĩ.
- Nhưng tôi cũng hơi nghi
ngờ. – Cô ta nói tiếp làm tất cả cùng phá lên cười.
- Chị có thấy cái cách
họ ôm nhau trên sàn nhảy không? Tôi sẽ không nhảy với bâtf kì người đàn ông nào
ngoài chồng tôi theo kiểu ấy. – Jenyfer nói.
- Thật là ô nhục! tưởng
tượng xem, khoe khoang người đàn ông mới của mình ở một nơi mà mình từng đến
cùng chồng cũ, trước mặt bạn bè của anh ấy. Thật là gớm ghiếc.
Bọn họ tặc lưỡi. Có
tiếng nước dội sát bên phòng của Holly. Holly đứng sững người.
Cửa mở và tiếng của bọn
kia cũng ngưng bặt.
- Những con chó cái già
chuyên soi mói vào chuyện của người khác có biến đi không, hãy lo chuyện của
riêng các người ấy. – Sharon quát lên. – Các người không cần phải chõ mũi vào
chuyện của bạn tôi nên làm gì và không nên làm gì! Jennyfer, nếu như cuộc đời
của cô đã hoàn hảo đến thế thế thì việc quái gì cô phải lảng vảng bên chồng của
Pauline, hả?
Holly nghe có tiếng thở
gấp vì bất ngờ. Có lẽ đó là Pauline. Holly bịt miệng cười.
- Vậy thì hãy chõ mũi
vào chuyện của chính các người ấy và hãy cút hết đi.! – Sharon quát như ra lệnh.
Mọi người đi cả, Holly
mới bước ra ngoài. Sharon đang rửa tay kinh ngạc nhìn lên.
- cảm ơn, Sharon.
- Ôi, Holly, mình rất
tiếc là cậu phải nghe những chuyện như thế. – Sharon vội vàng nói và ôm Holly
vào lòng.
- Không sao đâu. Mình sẽ
chẳng để ý đến mấy mụ già ngồi lê ấy làm gì cho mệt. - Holly tỏ ra can đảm. - Nhưng
mình không thể tin được là Jenyfer lại làm thế với Pauline!
Sharon nhún vai.
- Thật ra thì không,
mình chỉ cho bọn chúng một thứ gì đó để bọn chúng cãi nhau trong vài tháng tới
thôi.
Sharon và Holly thích
thú cười vang.
- Mình nghĩ mình phải về
nhà bây giờ đây. – Holly liếc nhìn đồng hồ, nàng đang nghĩ đến lá thư cuối cùng
của Gerry.
- Tốt lắm, Holly. - Sharon
đồng ý. - Mình cảm thấy đêm nay rất vui vì cậu không cần đến men rượu để quên
đi sầu muộn. Dù sao, đêm nay cậu rất tuyệt, Holly. Cậu đã đến, cậu đã chiến
thắng được tất cả, giờ cậu về nhà và mở thư Gerry đi. Và nhớ phải gọi cho mình
đấy nhé. – Sharon ôm bạn lần nữa.
Holly tạm biệt mọi
người. Daniel cũng đứng dậy để về cùng Holly.
- Cô không định rời khỏi
đây và bỏ lại một mình tôi đấy chứ. – Anh cười. – CHúng ta sẽ cùng đi taxi về.
Holly cảm thấy hơi khó
chịu khi Daniel theo nàng vào nhà. Đã 12h kém 15, nàng còn 15 phút nữa... Cầu
mng anh ấy uống xong tách trà này rồi về ngay. Nàng gọi sẵn 1 chiếc taxi, 10
phút nữa sẽ tới, anh ấy sẽ không thể ở lại lâu.
- À, đây là chiếc phong
bì được nói đến nhiều nhất đây. – Daniel nói và cầm chiếc phong bì đang đặt
trên bàn đây.
“Tháng 12”, Daniel đọc
hàng chữ viết ben ngoài bức thư và chạmn ngón tay lên dòng chữ. Holly rất muốn
bảo Daniel bỏ nó xuống nhưng nàng không thể cư xử thô lỗ thế được. Cuối cùng,
anh cũng đặt nó lại trên bàn, còn Holly thì thở phào nhẹ nhõm.
- Còn lại bao nhiêu bức
thư nữa, Holly? – Daniel hỏi, anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra và lại gần Holly.
- Đó là lá thư cuối
cùng. – Giọng Holly không chút biểu cảm.
- Vậy cô định sẽ thế
nào?
- Ý anh là sao? – Nàng hỏi
lại 1 cách bối rối.
- Như tôi thấy, những lá
thư này như là những trang kinh thánh, như là “Mười điều răn” vậy. Cô đã trung thành
thực hiện mọi thứ mà những lá thư này yêu cầu. Vậy thì cô sẽ làm gì khi không
còn chúng nữa.
Holly nhìn lên để chắc
là Daniel còn tỉnh táo khi nói chuyện với mình. Đáp lại cái nhìn thảng thốt đó
là ánh mắt long lanh của anh, ánh mắt ẩn chứa một tình yêu.
- Thì tôi sẽ chỉ sống
cuộc sống của mình. – Nàng đáp lại và khẽ quay mặt đi.
- Em có thể làm thế được
không? – Anh bước lại gần nàng hơn và nàng có thể nghe thấy hơi thở của anh. Đó
là hơi thơ của một Daniel có thực, chứ không phải là cái mùi mà nàng đã xịt
khắp nhà cách đây vài hôm.
- Tôi nghĩ thế. – Nàng trả
lời không mấy tự tin.
- Em phải tự quyết định
lấy mọi thứ trong cuộc sống của chính mình. – Anh nhẹ nhàng.
- Tôi biết. – Nàng đáp
lại như để tự vệ và tránh nhìn thẳng vào mắt anh.
- Và em nghĩ là em sẽ
làm được điều đó chứ?
Holly đưa tay lên xoa
mặt một cách mệt mỏi:
- Daniel, anh muốn nói
gì?
Anh hít thở, thẳng người
lại trước mặt nàng.
- Anh muố hỏi em một
điều, nhưng em phải tự quyết định đấy. – Rồi anh nhìn thẳng vào mắt nầng. Tim
nầng đập loạn xạ. – Sẽ chẳng còn bản danh sách những việc em phải làm, sẽ không
có lời hướng dẫn nào nữa. Em chỉ cần làm theo những mách bảo của trái tim mình
thôi.
Holly nhẹ lùi về phía
sau. Nầng thấy sợ hãi, và hi vọng anh không định nói những điều mà nàng không
muốn nghe.
- Ừm... Daniel, tôi cho
rằng... đây... Không phải lúc thích hợp… ừm... anh nên về thì hơn.
- Đây là thời điểm tốt
nhất. – Anh nói vẻ nghiêm túc. – EM đã biết anh định nói gì với em rồi phải
không Holly?
Holly há hốc miệng khi
nhìn lên tường.
Đồng hồ vừa điểm tiếng
thứ 12.
Post a Comment