Holly đang ngồi trên
chiếc ghế gỗ dưới bóng cây sau khu vườn đã được dọn sạch như mới, nhâm nhi ly
rượu vang đỏ và lắng nghe tiếng xôn xao của những vòm lá trên cao. Nàng quan
sát cách bài trí cây cảnh trong vườn, thầm nghĩ người làm vườn bí ẩn ấy hẳn phải
là một tay rất chuyên nghiệp. Nàng khoan khoái hít thật sâu mùi hương hoa nhài
được trồng khắp nơi trong vườn. Đã tám giờ tối và màn đêm bắt đầu buông xuống.
Những chiều mùa hè rực nắng đã đi qua, và ai nấy lại chuẩn bị đón một mùa thu
đang đến gần.
Nàng nghĩ về mẩu tin từ
bộ phận tuyển dụng, và nàng cảm thấy hơi bất ngờ khi nhận được một câu trả lời
của họ rất nhanh như vậy. Người phụ nữ nói qua điện thoại rằng họ đã đọc bản sơ
yếu lý lịch và họ rất thích, trong khi đó, hai nơi khác cũng hẹn nàng đến để
phỏng vấn.
Nàng cảm thấy rất bồn
chồn khi nghĩ đến những cuộc phỏng vấn sắp tới. Nàng thường thể hiện không tốt
trong các cuộc phỏng vấn, thêm vào đó nàng lại chẳng mấy hứng thú với những
công việc ấy. Tuy nhiên, lần này nàng lại cảm thấy khác; nàng cảm thấy hồi hộp
được trở lại với một công việc nào đó, nàng phải làm mới cuộc sống của mình mới
được. Cuộc phỏng vấn đầu tiên liên quan đến công việc tiếp thị. Với công việc
này, nàng chỉ phải loanh quanh trong thành phố Dublin. Đó là một công việc mà
nàng không có chút kinh nghiệm nào, nhưng nàng sẵn sàng học hỏi để làm tốt bởi
“tiếp thị” nghe có vẻ hay ho hơn nhiều so với những công việc mà nàng đã từng
làm trước đây. Nàng đang sẵn sàng liều lĩnh một phen.
Cuộc phỏng vấn thứ hai
là của một công ty quảng cáo hàng đầu Ailen, và nàng biết là có rất ít hy vọng.
Nhưng Gerry đã bảo nàng phải cố gắng tìm lấy 1 cơ hội. Nàng phải cố gắng.
Holly cũng nghĩ đến cuộc
điện thoại từ Denise. Denise quá hổi hộp đến nỗi cô dường như không buồn quan
tâm đến chuyện họ đã không nói chuyện với nhau kể từ buổi tối tuần trước. Thật
ra Holly nghĩ Denise cũng không để ý đến chuyện hôm ấy nàng không vui. Denise
toàn nói đến những dự định của cô cho đám cưới sắp đến, cô huyên thuyên gần cả
tiếng đồng hồ để nói về chuyện cô sẽ mặc kiểu váy nào, nên chọn kiểu hoa nào để
trang hoàng cho tiệc cưới hay nên tổ chức đám cưới ở đâu. Cứ thế, Denise liên
tục chuyển từ đề tài này sang đề tài khác. Tất cả những gì Holly có thể làm là
thỉnh thoảng ậm ừ để Denise biết rằng nàng đang lắng nghe. Thông tin duy nhất
mà Holly giữ lại là Denise dự định tổ chức đám cưới vào đêm giao thừa, và Tom
không hề có ý kiến gì cả. Holly ngạc nhiên khi biết họ đã dự định ngày cưới,
việc này xảy ra nhanh quá. Nàng đã nghĩ đây sẽ là 1 trong những cuộc đính hôn
kéo dài ít nhất cũng vài ba năm, nhất là vì Denise và Tom chỉ mới quen nhau
được 5 tháng. Nhưng Holly không thấy lo lắng mấy. Hiện tại, nàng là độc giả
thường xuyên của mục “Tìm bạn trăm năm” trên một tạp chí.
Sharon không gọi cho
Holly kể từ ngày cô công bố tin cô có thai; và Holly biết rằng mình sẽ phải gọi
điện đến cho bạn mình càng sớm càng tốt trước khi thời gian trôi qua và trở
thành quá muộn. Đây là quãng thời gian quan trọng trong cuộc đời Sharon, và
nàng biết nàng nên ở bên cạnh cô ấy lúc này. Vậy nhưng, nàng vẫn hiểu được rằng
nàng thật lòng không có chút tâm trạng nào để có thể hết lòng với bạn bè. Nàng
đang ghen tị với hạnh phúc của Sharon, đang cảm thấy cay đắng và trở nên ích kỷ
vô cùng. Nàng biết mình không nên như thế, nhưng “đôi khi con người ta cũng cần
phải biết ích kỷ để có thể tiếp tục sống”. Holly vẫn luôn dõi theo cuộc sống
của Sharon và John. Sharon đã từng nói cô rất ghét trẻ con cơ mà! Holly nghĩ và
cảm thấy mình thật vô lý.
Gió bắt đầu thổi mạnh,
Holly mang cốc rượu vào nhà và rót thêm cho đầy ly. Những ngày tiếp theo của
nàng sẽ là dự các cuộc phỏng vấn, sau đó là cầu nguyện cho nàng được thành
công.
Có tiếng xe ai đó đỗ
trước nhà làm nàng tỉnh giấc. Nàng bước ra khỏi vườn và mặc vội chiếc áo ngủ
của Gerry, thầm đoán nhân viên bảo trì mang nàng tới trả. Nàng đã gửi nó tại
một ga ra cách đây mấy ngày. Ghé mắt nhìn qua tấm rèm cửa, Holly vội vàng nhảy
phắt ra sau khi nhìn thấy Richard từ trong xe bước ra. Nàng hy vọng anh ấy
không nhìn thấy nàng bởi vì nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho cuộc viếng thăm
của anh ấy. Nàng đi qua đi lại trong phòng, cảm thấy có lỗi vì để mặc tiếng
chuông cửa “reng” liên hồi. Nàng biết nàng thật không phải nhưng nàng không thể
chịu đựng việc phải tiếp tục 1 cuộc nói chuyện ngớ ngẩn khác với Richard nữa.
Nàng thật sự không còn gì để nói; vẫn chưa có gì thay đổi trong cuộc đời nàng,
nàng cũng chẳng có tin gì mới đáng làm người khác ngạc nhiên; nàng cũng không
biết phải kể những gì, ngay cả những chuyện bình thường nhất trong cuộc sống
hàng ngày; huống chi người đến lần này lại là Richard.
Nàng thở phào nhẹ nhõm
khi nghe tiếng chân của anh ấy xa dần, rồi tiếng cửa xe đóng sầm lại. Nàng bước
vào nhà tắm, để yên cho làn nước ấm chảy từ từ xuống mặt. Một lần nữa nàng lại
đắm chìm trong thế giới của riêng nàng. Rồi những âm thanh lạ bắt đầu vang lên:
tiếng nạo vét, tiếng lá cây sột soạt như ai đó đang ở trong khu vườn nhà nàng…
Holly mở to mắt với ý nghĩ mình sắp bắt được “Con yêu tinh”.
Nàng rón rén đi vào
phòng khách, sợ rằng hắn ta sẽ nghe thấy tiếng bước chân, rồi nàng ngồi xuống
bằng hai đầu gối. ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ, nàng nín thở khi nhìn thấy xe
của Richard vẫn đang đậu ngoài lối đi. Điều ngạc nhiên hơn nữa là hình ảnh
Richard đang bò trên mặt đất, tay cầm một cái xẻng nhỏ, đào đất để trồng những
cây hoa. Nàng giật người lại và ngồi bệt trên tấm thảm, không thể tin được mắt
mình. Nàng không biết bước tiếp theo nàng sẽ phải làm gì. Chợt có tiếng động cơ
khác, nhân viên gara mang xe đến trả. Nàng thót tim, đầu óc như muốn vỡ tung
khi nghĩ xem có nên ra mở cửa hay không. Vì 1 lý do nào đó, Richard không muốn
Holly biết rằng anh giúp nàng chăm sóc khu vườn. Nàng quyết định… tạm thời nên
tôn trọng nguyện vọng đó của Richard.
Nàng trốn sau chiếc ghế
trường kỷ khi nhìn thấy người thợ máy tiến vào. Holly đã phải bật cười vì bất
đắc dĩ nàng phải đóng 1 vai thật khôi hài.
Chuông cửa reo. Holly đã
phải rúc sâu hơn vào chiếc ghế vì sau khi bấm chuông mà không thấy người trả
lời, anh ta sẽ chạy đến bên cửa sổ và nhìn vào. Tim nàng đập loạn xạ, nàng cảm
thấy như thể đang làm chuyện gì sai trái vậy. Nàng cảm thấy mình như một đứa
trẻ. Nàng thường chấp nhận thua cuộc trong trò chơi trốn tìm mỗi khi người tìm
tiến lại gần chỗ nàng đang ẩn trốn, vì nàng không thể nhịn được tiếng cười khúc
khích, và thế là bị tóm. Nàng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng người thợ
máy thả chìa khóa xe vào hòm thư trước nhà.
Một vài phút sau, nàng
đứng thẳng người dậy, phủi phủi hai đầu gối và tự nhủ rằng mình đã quá già để
chơi trò ngớ ngẩn này. Nàng lại nhìn ra ngoài lần nữa và thấy Richard đang
nhanh tay gói ghém dụng cụ làm vườn của mình. Holly đá tung đôi dép lê ra khỏi
chân và xỏ ngay vào đôi giày thể thao.
Nghĩ lại, trò ngớ ngẩn
này cũng vui, với lại, nàng cũng chẳng còn việc gì khác để làm. Ngay khi
Richard lái xe ra khỏi nhà, Holly nhảy phóc lên xe của mình. Nàng muốn theo dõi
“Con yêu tinh”.
Holly cố tạo ra một
khoảng cách nhất định với xe của Richard, hệt như những gì người ta thường làm
trong phim. Và nàng đi chậm lại khi thấy Richard chuẩn bị dừng xe phía trước.
Anh đậu xe lại, ghé vào tiệm báo và trở ra với tờ báo trên tay. Holly đeo chiếc
kính râm vào, sửa lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu. Nàng thấy buồn cười khi bắt
gặp hình ảnh của mình qua chiếc gương xe. Trông nàng còn đáng nghi hơn ai hết.
Nàng mong Richard sẽ băng sang đường và ghé vào quán Greasy Spoon.
Nàng ngồi yên trong xe
được vài phút, cố hình dung ra một kế hoạch mới. Bỗng nàng giật nảy người khi 1
viên cảnh sát giao thông không biết từ đâu thỉnh lình xuất hiện, gõ gõ cây gậy
vào cửa xe.
Cô không được đậu xe ở
đây. – Anh nói, tay chỉ về hướng bãi đậu xe. Holly mỉm cười và ngoan ngoãn
theo.
Holly lấy chiếc mũ đang
đội trên đầu xuống, gỡ cặp kiếng đang đeo trên mặt ra rồi quẳng tất cả sang
chiếc ghế bên cạnh, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Nàng mở cửa bước xuống xe.
Nàng băng qua đường và nhìn
quanh tìm xem anh trai Richard đang ngồi ở đâu. Nàng bắt gặp anh ngồi ngay sau
lưng nàng, tay kẹp tờ báo gập cong và nhâm nhi một tách trà. Holly tiến đến với
một nụ cười tươi tắn, khác hẳn ngày thường.
Chúa ơi, Richard, anh
vẫn đang đi làm đấy chứ? – Nàng nói ta làm Richard giật nảy mình.
Holly định nói thêm điều
gì đó nữa, nhưng nàng ngưng bặt khi thấy anh mình nhìn lên với đôi mắt rưng
rưng.
Holly nhìn quanh xem có
ai để ý đến hai anh em nàng không rồi nhẹ nhàng kéo ghế ngồi cạnh Richard. Nàng
đã nói điều gì sai nào? Nàng bối rối, không biết phải làm gì hay nói điều gì
vào lúc này. Nàng chỉ có thể nói rằng chưa bao giờ nhìn thấy Richard khóc.
Vai anh bắt đầu run lên,
cho dù anh đang cố gắng ngăn cơn xúc động của chính mình.
Richard, có chuyện gì
sao? – Nàng dè dặt đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng anh mình.
- Anh xin lỗi vì đã khóc
trước mặt em, Holly. – Richard nói, anh cảm thấy ngượng ngùng và tránh ánh nhìn
của cô em gái.
Này. - Nàng nhẹ nhàng
nói, đặt bàn tay mình lên tay anh. - có gì sai khi chúng ta khóc đâu anh. Đó là
sở thích của em trong những ngày này đấy.
Anh ngượng ngùng mỉm
cười.
Chỉ là mọi thứ dường như
đang đổ vỡ hết cả, Holly. – Anh nói vẻ rất buồn, đưa tay ôm trán.
Chẳng hạn như…? – Nàng hỏi,
cảm thấy lo lắng thật sự.
Trong những ngày tháng qua,
Holly đã nhìn thấy rất nhiều mặt khác nhau nơi con người anh, và điều đó cũng
làm giảm đi phần nào hố sâu ngăn cách giữa hai anh em nàng từ trước đến giờ.
Richard hít 1 hơi thật
sâu và hớp 1 ngụm trà. Holly xoay người tìm chủ quán để gọi thêm ly trà khác.
- Richard, em biết được
một điều rằng, chia sẻ những điều đang lo nghĩ của mình với một người khác sẽ
làm cho lòng mình nhẹ nhàng hơn. - Holly khe khẽ. - Và bài học đó xuất phát từ
chính bản thân em, bởi vì em từng giữ mãi những điều mình nghĩ trong lòng và
cho rằng mình là 1 siêu nhân. – Nàng nhìn anh mỉm cười động viên. Anh có thể
nói với em tất cả, phải không?
Anh vẫn tỏ ra nghi ngại.
- Em sẽ không cười đâu,
sẽ không nói bất kỳ điều gì nếu anh muốn thế. Em cũng không nói với bất cứ một
ai về những điều anh nói với em, em chỉ lắng nghe thôi. – Nàng cố làm cho anh
yên tâm.
Richard quay mặt đi, đăm
chiêu nhìn vào tấm thực đơn trên bàn, khẽ nói:
- Anh bị mất việc rồi.
Holly vẫn im lặng. Sau
một lúc người anh trai ngước lên nhìn nàng.
- Điều đó có gì quá tệ
đâu Richard. – Nàng nhẹ nhàng nói và mỉm cười với anh. – Em biết anh rất yêu
thích công việc mà anh đang làm, nhưng anh có thể tìm 1 công việc khác. Này,
không biết em nói điều này anh có tin không, nhưng em bị mất việc rất thường
xuyên.
- Anh mất việc từ hồi
tháng Tư, Holly. Giờ đã là tháng 11 rồi. Anh chẳng còn gì cả…
- Ồ. - Holly không biết
phải nói gì. Sau 1 hồi im lặng, nàng cất giọng. – nhưng ít nhất Meredith vẫn
đang làm việc, vậy thì gia đình vẫn có thu nhập thường xuyên mà. Anh chỉ cần có
thời gian để tìm công việc khác phù hợp thôi…
- Meredith đã bỏ anh từ
tháng trước. – Anh cắt lời nàng, và lần này giọng anh yếu hẳn đi.
Holly đưa tay ôm mặt.
Ôi, tôi nghiệp Richard. Nàng chưa bao giờ thích con người bẳn tính như anh,
nhưng vẫn biết anh rất yêu em gái mình.
- Thế còn bọn trẻ thì
sao? – Nàng cẩn trọng hỏi, sợ rằng rất có thể sẽ làm tổn thương anh trai.
- Cả hai đều ở với mẹ
chúng. – Anh nói, giọng như vỡ ra.
- Ôi, Richard, em thật
xin lỗi. – Holly vặn vặn đôi bàn tay không biết phải để chúng ở đâu. Nàng có
nên ôm anh vào lòng một chút không nhỉ?
- Anh cũng rất tiếc. – Anh
nói vẻ thật đáng thương, và tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm thực đơn giữa bàn.
- Đó không phải là lỗi
của anh, Richard, vì thế anh đừng tự trách mình nữa. – Nàng phản đối 1 cách mạnh
mẽ.
- Không phải sao? – Anh
nói, giognj bắt đầu run run.- cô ta bảo anh là một người đàn ông tồi, ngay cả
cái gia đình nhỏ của mình cũng không gánh vác nổi… - Anh gục mặt xuống bàn.
- Ôi, anh quan tâm đến
loại người ấy làm gì. – Holly giận dữ nói. – Anh là 1 người cha tốt và 1 người
chồng tốt. Nàng nói với giọng rất mạnh mẽ, và nàng nhận ra rằng đó cũng thật sự
là điều nàng nghĩ về anh. Nàng quàng tay qua vai anh vỗ vỗ. Nàng thấy tức giận
đến nỗi muốn chạy ngay đến gặp Meredith và đấm cho cô ta 1 quả vào mặt (nàng
từng có lúc muốn làm như thế, và giờ thì đã có 1 lý do chính đáng.)
Richard đã cảm thấy khá
hơn, anh kéo người ra khỏi Holly và rút một miếng khăn giấy từ trong hộp. Holly
thấy thương anh mình vô cùng. Richard luôn cố gắng hết sức, cố tạo ra một cuộc
sống hoàn hảo và một gia đình hoàn hảo, nhưng anh đã không thành công như mong
muốn. Thế nên, thật dễ hiểu khi anh bị sốc nặng bởi cú ngã này.
- Anh đang ở đâu? –
Holly hỏi, chợt nhớ ra anh đã chẳng còn chỗ nào để về trong những tuần qua.
- Quán trọ “B & B”
phía dưới đường. Một nơi rất tốt. Mọi người rất thân thiện. – Anh uống cạn cốc
trà. Thế đấy, vợ anh rời bỏ anh và giờ anh ngồi đây uống trà.
- Richard, anh không thể
ở đó được. - Holly phản đối. - Tại sao anh không nói cho ai biết cả.
- Bởi vì anh nghĩ bọn
anh có thể giải quyết được, nhưng đã không thể… Cô ấy đã quyết định.
Mặc dù Holly rất muốn
mời anh về nhà mình ở nhưng nàng lại không thể; nàng có quá nhiều chuyện phải
làm một mình.
- Thế còn bố mẹ thì sao?
Họ sẽ rất vui nếu được giúp anh. – Nàng hỏi
Richard lắc đầu:
- Không, Ciara đang ở đó
và Declan cũng thế. Anh không thể ăn bám bố mẹ thêm được. Giờ anh đã là 1 người
đàn ông trưởng thành.
- Ôi, Richard, đừng có
ngớ ngẩn thế. - Holly nhăn mặt nhìn anh mình. - phòng của anh vẫn còn nguyên ở
đó. Em sẽ rất vui nếu anh quay trở lại. – Nàng cố thuyết phục anh trai. – Chắc
chắn đấy, thậm chí đêm qua em còn ngủ lại nhà bố mẹ nữa mà.
Anh nhìn lên từ cõi đăm
chiêu của mình.
- Hoàn toàn chẳng có gì
sai khi thỉnh thoảng chúng ta trở về nơi chúng ta từng lớn lên cả. Điều đó cần
thiết cho cuộc sống của mỗi người.- Nàng mỉm cười nhìn anh.
- Nhưng… anh nghĩ như
vậy không có gì hay cả, Holly.
- Nếu như anh lo lắng về
Ciara, thì không cần thiết. Vài tuần nữa, Ciara sẽ quay về Úc cùng với Mathew,
và vì thế, ngôi nhà cũng ít… ồn ào hơn.
Trông Richard đã có vẻ
tươi tỉnh hơn.
Holly mỉm cười:
- Vậy anh nghĩ sao? Đi
đi nào, đó là 1 cách rất hay, và anh sẽ không phải phí tiền vào những nơi chật
chội và hôi hám nữa. Em không cần biết người chủ ở đó tốt với anh đến mức nào đâu.
Richard mỉm cười, nhưng
nụ cười nhanh chóng biến mất trên gương mặt anh.
- Nhưng anh không thể
hỏi ý bố mẹ được, Holly. Anh… không biết viện lý do gì.
- Em sẽ đến cùng anh. - Nàng
hăm hở nói. - Và em sẽ nói chuyện với bố mẹ giúp anh. Em nói thật lòng,
Richard, bố mẹ sẽ rất vui được giúp đỡ anh. Anh là con trai của bố mẹ và bố mẹ
rất yêu anh. Bọn em cũng thế. – Nàng nói thêm rồi đặt bàn tay mình lên vai anh.
- Thôi, thế cũng được. –
Cuối cùng anh gật đầu. hai an hem cùng bước ra bên ngoài.
- À, nhân tiện, cảm ơn
anh về khu vườn. – Holly mỉm cười, rồi nghiêng đầu sang, nhẹ hôn lên má
Richard.
- Em biết rồi sao?
Nàng gật đầu:
- Anh khéo tay lắm đấy,
và em sẽ trả công cho tất cả những việc mà anh đã làm ngay sau khi em tìm được
việc làm.
Gương mặt người anh đáng
thương của nàng nở 1 nụ cười ngại ngùng.
Họ bước vào xe và cùng
hướng về nhà, nơi họ đã cùng nhau lớn lên.
Holly nhìn mình trong
gương. Nàng chuẩn bị trải qua cuộc phỏng vấn đầu tiên trong 1 văn phòng của tòa
nhà cao ngất này. Nàng đã gầy đi nhiều đến nỗi nàng phải đi mua 1 bộ quần áo
khác để vừa vặn với thân hình hiện tại của mình hơn. Bộ quần áo mới làm nàng
như xinh xắn hơn đôi chút. Chiếc áo vét đai đến ngang hông với 1 chiếc nút thắt
ngay vòng eo của nàng. Chiếc quần ôm vừa vặn vào người nàng và phủ vừa đủ qua
đôi giày cao gót. Tông màu đen của bộ quần áo với những đường kẻ màu xanh trông
rất hợp với chiếc áo thun ngắn màu xanh nàng mặc bên trong. Nàng cảm thấy mình
giống hệt 1 nữ doanh nhân thành đạt, và tất cả những gì nàng phải làm lúc này
là làm sao để nói chuyện 1 cách tự tin, khiên người đối diện cũng có cảm giác
như vậy với nàng. Nàng tô thêm 1 lớp son môi màu hồng và đưa tay vuốt lại mái
tóc với những lọn tóc loăn xoăn nàng cố ý để rớt xuống bờ vai. Nàng hít 1 hơi
thật sâu và quay lại hàng ghế chờ.
Nàng ngồi xuống ghế và
quan sát những ứng viên khác. Trông họ trẻ hơn Holly khá nhiều và dường như ai
ai cũng có 1 tập giấy tờ gì đó đặt trên đùi. Nàng nhìn quanh và bắt đầu thấy
sợ. Nàng đứng dậy tiến về phía người thư kí.
- Xin lỗi. – Holly nói.
Người phụ nữ nhìn lên,
mỉm cười:
- Tôi giúp gì được cho
cô ạ?
- Vâng, lúc nãy tôi ở
trong phòng vệ sinh nên chắc là tôi chưa nhận được tập tài liệu. – Holly nở nụ
cười vẻ lịch thiệp nhìn cô thư kí.
Người phụ nữ hơi chau
mày:
- Tôi xin lỗi, nhưng
chúng tôi có phát tập tài liệu nào đâu ạ.
Holly quay lại và chỉ
vào những tập giấy nằm trên đùi những người đang ngồi trên hàng ghế đợi.
Người phụ nữ mỉm cười và
ra hiệu bảo Holly ghé sát lại phía cô.
- Xin lỗi cô, nhưng thật
ra đó là những thứ là họ tự mang đến đấy. – Cô thư ký thì thầm vào vai Holly để
không làm nàng bị ngượng.
Mặt Holly tái đi.
- Ồ, vậy tôi có nên mang
theo 1 cái như thế không?
- Vậy cô có mang theo
không? – người phụ nữ hỏi với 1 nụ cười thân thiện.
Holly lắc đầu.
- Vậy thì, cô không cần
phải lo lắng đến thế đâu. Điềunày không bắt buộc. Người ta mang những thứ đó
theo chỉ để tỏ vẻ đấy thôi. – nói rồi, cô thư ký nháy mắt với Holly.
Holly quay về chỗ ngồi,
trong lòng đã thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng nhịp nhịp bàn chân và quan sát căn phòng.
Nàng cảm thấy rất thích không gian làm việc nơi đây; không khí thật ấm cúng.
Nàng cứ miên man với suy nghĩ ấy đến nỗi giật nảy mình khi người ta gọi đến tên
nàng. Nàng tự tin bước vào bên trong. Không hiểu vì lý do gì, nàng cảm thấy như
mình đã trở thành một nhân viên của công ty này rồi. Nàng dừng lại ngay trước
cửa phòng, hít một hơi thật sâu và gõ cửa.
Nhất định nàng phải thực
hiện được điều Gerry mong muốn.
Post a Comment