Holly dạo bước dọc theo cánh đồng rực rỡ những bông
hoa loa kèn màu cam pha đỏ tía. Làn gió nhẹ thoảng qua làm những cánh hoa mỏng
manh lay động, khẽ chạm vào người cô. Đất mềm và tơi xốp dưới đôi chân trần làm
Holly cảm thấy như đang trôi bồng bềnh trên mặt đất. Những chú chim chích hót
véo von đâu đó trên những tán cây. Ánh nắng chan hòa khắp mặt đất và bầu trời
không gợn một chút mây. Mỗi làm gió thoảng qua đều được ướp hương hoa loa kèn
thơm ngát và dịu ngọt. Nàng cảm thấy thật hạnh phúc, thật nhẹ nhàng và tự tại.
Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại. Mặt trời bị che
khuất bởi một đám mây đen khổng lồ mang theo bầu không khí lạnh lẽo bao trùm
khắp nơi. Xung quanh Holly, những bông hoa loa kèn chao đảo và nghiêng ngả theo
từng cơn gió bạt. Cô không còn nhìn rõ mọi thứ được nữa. Mặt đất mềm xốp bỗng
chốc biến mất, chỉ còn lại lớp đá sắc nhọn khứa vào chân cô rướm máu. Những con
chim im bặt tiếng hót, bám chặt vaò cành cây giương đôi mắt hoang mang nhìn bầu
trời bất ngờ thay đổi. Có điều gì đó bất ổn làm Holly cảm thấy lo sợ. Cô trông
thấy lờ mờ phía trước một tảng đá màu xám đang trồi lên từ đám cỏ cao. Holly
muốn quay trở lại nhưng không thể, lối đi cũ đã bị bịt kín.
Ầm! ầm! ầm! Cô hốt hoảng chạy băng qua con đường trải
đá nhọn. Lá cỏ mọc lởm chởm trên cánh đồng cứa vào chân tay cô những vết cắt
dài. Hai chân Holly khuỵu xuống trước tia sét xám xịt kèm theo tiếng nổ rền
trời. Cô thét lên với nỗi đau tột cùng khi nhận ra cái tảng đá lớn ấy chính là
một phần của Gerry. Sét lại rền lên những tiếng nổ vang trời. Ầm! ầm! ầm!
Gerry đang cố bước ra khỏi ngôi mộ. anh đang gọi tên
cô; cô có thể nghe rõ tiếng anh đang gọi tên cô khẩn thiết.
Holly vùng
dậy trong tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài.
- Holly!
Holly! Mình biết cậu đang ở bên trong. Hãy mở cửa cho mình với!
Mơ mơ tỉnh
tỉnh, Holly lần bước ra cửa và nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của Sharron.
- Trời ơi!
Cậu đang làm gì thế? Mình gõ cửa cả tiếng đồng hồ rồi đấy!
Holly ngơ
ngác nhìn quanh. Trời hơi lạnh một chút – Chắc là buổi sáng.
- Này, cậu định
không cho mình vào nhà đấy à?
- Ồ, vâng,
Sharon, xin lỗi cậu. Mình đang nằm ngủ trên trường kỉ.
- Trời ơi!
Trông cậu tệ lắm! – Sharron nhìn chăm chăm vào mặt Holly trước khi choàng tay
ôm lấy cô.
- Cảm ơn cậu
đã đến, Sharon!
Sharon không
phải là người thích dông dài, đó là điều Holly rất thích ở cô bạn thân nhất của
mình. Nhưng đó cũng chính là lí do khiến cả tháng qua, cô không muốn gặp
Sharon. Holly không muốn nghe sự thật. Cô không muốn nghe Sharon nói về cách mà
cô phải sống với nỗi đau của mình. Đôi lúc, một mình sống với một nỗi đau lại
dễ chịu hơn là có ai đó để chia sẻ.
- Ôi, mọi
thứ ở đây ẩm mốc hết cả rồi. Cậu mở cửa sổ lần cuối ở đây là khi nào vậy? –
Sharon đi vòng căn nhà, mở toang các cửa sổ và thu nhặt chén bát, cốc đĩa bừa
bộn khắp nơi.
- Ồ, cậu
không phải làm thế đâu, Sharon. – Holly phản đối một cách yếu ớt. – Mình sẽ tự
dọn dẹp…
- Khi nào?
Vào năm sau hả? Mình không muốn cậu sống trong một căn nhà bê bối như thế này,
còn bọn mình thì vờ như không biết điều đó. Sao cậu không đi tắm đi. Cậu tắm
xong chúng ta sẽ cùng nhau uống chút trà.
Tắm ư? Holly
cũng không nhớ nổi cô đã rửa mặt, gội đầu lần cuối cùng là khi nào nữa. Sharon
nói đúng, chắc trông cô phải gớm ghiếc lắm với đầu tóc vừa dơ vừa rối và chiếc
áo choàng quá bẩn đang mặc trên . đó là chiếc áo choàng của Gerry, mà Holly
không có định đem đi giặt. Cô muốn lưu lại hơi anh trên đó.
- Ừ, mình sẽ
đi tắm, nhưng hết sữa rồi. . Đã lâu mình không đi… - Holly bỗng thấy xấu hổ vì
sự thiếu quan tâm của cô với ngôi nhà và với chính bản thân mình.
- A ha! –
Sharon hét toáng, đưa chiếc túi lên cao. Holly không để là Sharon có mang
theomột chiếc túi căng phồng. – đừng lo, mình biết mà. Nhìn cậu là mình biết
tỏng cậu chẳng ăn gì hàng tuần nay rồi
- Cảm ơn,
Sharon! – Giọng Holly nghẹn lại, nước mắt lưng tròng. Sharon lúc nào cũng tốt
như thế.
- Gượm đã,
hôm nay không được có nước mắt. Chỉ có niềm vui, tiếng cười thôi, bạn thân mến
của tôi ạ. Nào, bây giờ cậu đi tắm đi, nhanh lên!
Holly cảm
thấy mình bình tâm trở lại khi bước xuống lầu. Nàng mặc bộ đồ thể thao màu xanh
và để tóc xõa tự nhiên trên vai. Tất cả các cửa sổ đã được Sharon mở toang. Một
làn gió se lạnh ùa vào căn nhà, như thể muốn cuốn đi tất cả những u sầu và nước
mắt của nàng.
- Sharon,
cậu thực sự là một thiên thần! – Holly đưa mắt nhìn quanh nhà. Mọi vật đều bừng
sáng một cách khác lạ. – Mình không thể tin là cậu làm hết những việc này chỉ
trong nháy mắt!
- Chao ôi!
Cậu đã ở trên đó hơn một tiếng rồi đấy. Mình đang nghĩ chắc cậu bị rơi xuống lỗ
thoát nước rồi không chừng. Mà với cơ thể teo tóp như thế này, cậu có thể trôi
tuột xuống đó lắm ấy chứ! – Sharon tinh nghịch. – Thôi, được rồi, mình vừa mới
mua một ít rau quả, trái cây, có phô mai, cà phê, và tất nhiên cả sữa nữa. Mình
không biết cậu cất mì ống và đồ hộp ở đâu nên mình đặt tạm chúng ở đằng kia. À,
có một ít thức ăn mình mới làm xong và cất trong tủ lạnh ấy. Nếu để cho cậu thì
chắc việc này phải tốn mất cả năm chứ chẳng đùa. Xem nào, bạn của tôi sút mấy
cân rồi?
Holly nhìn
xuống. Lưng quần rộng đến nỗi tụt xuống tận hông. Cô không để là mình đã gầy đi
rất nhiều.
Giọng của
Sharron một lần nữa đưa cô về thực tại:
- Có một ít
bánh quy để cậu dung kèm với trà. Loại bánh mà cậu thích nhất đấy.
- Ôi,
Sharon. – Holly không nén được xúc động. – Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu vẫn luôn
là một người bạn rất tốt, còn mình thì đúng là một người bạn tồi tệ, rất tồi
tệ.
Holly ngồi
xuống bên bàn và nắm lấy tay Sharron:
- Mình không
biết sẽ ra sao nếu như không có cậu.
Sharon ngồi
đối diện với Holly, im lặng nghe cô nói. Holly thường sợ sẽ phải bật khóc trước
mọi người. Nhưng lúc này cô không cảm thấy xấu hổ khi đối diện với cô là
Sharon.
- Cảm ơn
cậu.
- Cậu đừng
nói như vậy. Chúng mình là bạn mà! – Sharon cười dịu dàng, đầy cảm thong và
khích lệ.
- Mình nghĩ
là đã đến lúc mình phải tự xoay xở
- Chà, chà!
– Sharon tỏ vẻ vui mừng. – Nhưng cậu đừng tự ép mình nếu cậu chưa thực sự sẵn
sang đấy nhé. Đừng quan tâm đến những người cho rằng cậu phải trở lại cuộc sống
bình thường trong vòng một tháng. Dù sao, sống thật sự với nỗi đau cũng là một
cách để chúng ta vượt qua nó
Sharon lúc
nào cũng đúng, Holly thầm nghĩ.
- Sharon,
mình đã cảm thấy thoải mái hơn sau khi nói chuyện với cậu. – Holly ghì chặt
người bạn thân vào long.
- Cậu biết
không, cứ ở một mình mãi trong nhà thì không tốt đâu. Bạn bè và người thân sẽ
giúp được cậu.
- Giờ thì
mình hiểu rồi. Mình phải tự giúp mình trước mới được.
- Hãy hứa là
sẽ gọi cho mình. Hay ít nhất thỉnh thoảng phải bước ra khỏi nhà nhé.
- Mình hứa.
– Holly cười. – Cậu lại đang bắt đầu giống mẹ mình rồi đấy.
- Tất cả mọi
người đều muốn được chia sẻ với cậu. Bây giờ mình phải về. Hẹn gặp lại nhé. –
Sharon chào tạm biệt, hôn nhẹ lên má cô. – và nhớ là phải ăn cái gì vào đấy
nhé! – Sharon nói them, đưa tay véo nhẹ ngang sườn bạn.
Holly vẫy
tay chào cho đến khi chiếc xe đưa Sharon đi xa dần. Trời bắt đầu tối. Cô quay
vào ngôi nhà vắng lặng và ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Holly nghĩ về việc tại sao
cô đã không nghĩ rằng, cả Sharron và Jonh cũng có nỗi đau mất đi một người bạn
thân từ thưở thiếu thời, cha mẹ nàng mất đi một người con, còn bố mẹ của Gerry
thì mất đi đứa con trai duy nhất của họ. còn cô cứ mải chìm đắm trong nỗi đau
của mình mà không nghĩ đến người khác. Sharon đã giúp cho Holly nhìn sự việc
theo một cách mới. Thật là tốt khi được quay lại với cuộc sống mình đã từng
sống thay vì cứ nhặt nhạnh những mảnh vỡ và đắm mình vào quá khứ. Ngày mai là
một ngày mới. Holly dự định bắt đầu sự thay đổi của mình bằng việc ghé qua nhà
mẹ để lấy cái thư ai đó đã gửi cho cô.
Holly thức
dậy sớm. Và lần đầu tiên trong hơn một tháng qua, cô tỉnh dậy không phải do
tiếng chuông điện thoại đánh thức giấc ngủ lơ mơ của mình. Cô tự nhắc nhở bản
thân, như vẫn làm mỗi sớm mai thức giấc, rằng những hình ảnh mà cô thấy về Gery
đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Holly đi tắm
và thay bộ quần áo cô yêu thích: chiếc quần jeans xanh và áo thun màu hồng phấn
đi cùng đôi giầy thể thao. Sharron nói đúng, cô đã gầy quá mức. Chiếc quần
jeans thưở trước hơi chật , giờ phải có sự trợ giúp của chiếc thắt lưng mới ổn.
Cô trang điểm qua loa cho gương mặt mình bớt vẻ nhợt nhạt và che đi những quầng
thâm trên mắt.
Một giờ sau,
Holly ra khỏi cửa hiệu làm tóc với tinh thần phấn chấn hơn. Khôg có Gerry đi
bên cạnh, một vài người đàn ông trên phố nhìn theo bước chân cô. Holly đi nhanh
đến chỗ chiếc xe của mình để cảm thấy an toàn hơn và lái xe đến nhà cha mẹ. Cho
đến giờ phút này, mọi chuyện vẫn tiến triển tốt. Đến tiệm làm tóc của Leo đã là
một tiến bộ của Holly. Ông Leo đã cố làm mọi cách cho nàng cười. Holly nhận
thấy và biết ơn vì điều đó.
Holly bước
lên vỉa hè ngôi nhà của cha mẹ và hít một hơi thở thật sâu... Sáng nay điều đầu
tiên cô làm khi thức giấc là gọi điện bào hôm nay sẽ về thăm gia đình, trước sự
ngạc nhiên của mẹ. Đã ba giờ ba mươi... Cô vẫn ngồi yên trong xe, cảm thấy hơi
lo lắng, bồn chồn. Ngoài những lúc cha mẹ tới thăm, chưa bao giờ cô dành thời
gian để chuyện trò với họ trong những tháng vừa qua. Holly không muốn mọi người
chú đến mình, hỏi những câu hỏi đại loại như cô đang cảm thấy thế nào và dự
định sẽ làm gì tiếp theo…
Ngôi nhà ấu
thơ của Holly nằm cạnh bờ biển Portmarnock. Cô dừng xe bên đường, ngồi yên trên
xe nhìn chằm chằm ra biển. Cô đã sống ở đây từ ngày cất tiếng chào đời cho đến
khi lập gia đình với Gerry. Cô rất thích đi bộ trên bờ biển , nghe âm thanh
song biển xô bờ và tiếng gọi của những con mòng biển.
Holly không
định ở lại lâu nhà bố mẹ. Cô hít một hơi thật sâu, bấm chuông cửa và nở sẵn một
nụ cười để them tươi tỉnh.
- Ôi, chào
con, con gái! Vào nhà, vào nhà đi ! – mẹ cô vẫn luôn niềm nở như thế, với gương
mặt đầy yêu thương và cô luôn muốn hôn lên gương mặt ấy mỗi khi ghé thăm.
- Chào mẹ,
mẹ khỏe không ? – Holly bước vào, cảm thấy lòng nhẹ hẳn giữa không khí ấm áp
quen thuộc. – Mẹ ở nhà có một mình thôi sao ?
- Ừ, bố con
ra ngoài với Declan rồi, nó muốn mua ít sơn để sơn lại căn phòng.
Declan là em
trai út của Holly và cũng là con út của gia đình, vì thế cha mẹ nàng đều nghĩ
là họ phải cưng chiều nó một chút. Nhưng ‘cậu út’ ấy giờ đã là một chàng trai
22 tuổi, đang học ngành sản xuất phim tại trường đại học và trong tay lúc nào
cũng có một cái máy quay phim.
- Trong tất
cả những đứa con mẹ yêu quy , nó là đứa mẹ thấy ít lo lắng nhất, nó sẽ tìm được
một con đường riêng cho mình. – Mẹ cô nói, tay mang cốc nước đặt trước mặt cô.
– Trông con hôm nay rất tuyệt, con gái. Mẹ thích con để kiểu tóc này. Con có
tin vui nào về công việc chưa ?
- Chưa, chưa
đâu mẹ ạ. Nói thật là con còn chưa sẵn sàng để đi tìm một công việc mới. Con
vẫn còn thấy lúng túng lắm.
- Con nói
đúng. – Mẹ nàng gật đầu. – Hãy cứ thư thả và nghĩ xem con thích làm gì nhất,
nếu không con sẽ phải kết thúc bằng một công việc mà con không hứng thú chút
nào, như trước đây.
Holly và mẹ
trò chuyện khá thoải mái, có lúc im lặng, nhưng phần lớn thời gian là huyên
thuyên chuyện này chuyện nọ mãi cho đến lúc Holly lấy hết can đảm để hỏi mẹ về
phong thư.
- Ồ, mẹ quên
khuấy đi mất ! Con xem có gì quan trọng không ?
- Nếu có gì
thì con sẽ báo cho mẹ biết sớm. – Holly vừa nói vừa chào tạm biệt mẹ. Nhưng cô
không thể chờ được đến khi về nhà mới mở phong thư.
Ngồi trên
đám cỏ xanh nhìn ra bãi cát vàng. Holly mân mê lá thư trong tay. Nó không phải
là một lá thư bình thường như cô nghĩ mà là một bì giấy dày cộm thì đúng hơn.
Địa chỉ được đánh máy nên cô không thể đoán biết qua nét chữ là ai gửi cho
mình. Nhưng quan trọng hơn cả, bên trên phong bì là một hang chữ vẻn vẹn có vài
từ: ‘Bản liệt kê’.
Tâm trạng cô
vui lên đôi chút. Nếu như lá thư này không phải của Gerry thì Holly phải chấp
nhận một sự thật rằng anh đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời cô và cô phải tập
quen với cuộc sống không có anh bên cạnh. Nhưng nếu như, nếu như đó là thư của
Gerry viết cho cô…
Những ngón
tay Holly run lên khi mở mép keo dán của chiếc bì giấy màu nâu. Cô dốc ngược
chiếc phong thư nhỏ như những tấm thiếp bày ra trước mắt cô. Trái tim Holly như
ngừng đập khi cô nhìn thấy những dòng chữ viết tay quen thuộc.
Post a Comment