Chương 17.
Holly gõ gõ ngón tay
trên bàn làm việc, nhìn đăm chiêu ra cửa sổ. công việc tuần này đã được hoàn
thành một cách hết sức trôi chảy. nàng không nghĩ mình lại thực sự có thể ham
thích nó đến thế. Nàng thấy vui khi ngối ăn trưa tại chỗ để làm nốt công việc
và thậm chí còn ở lại làm thêm giờ, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Nhưng
dù sao, đây cũng mới chỉ là tuần làm việc thứ ba.
Nàng nghĩ đến Gerry mỗi
ngày đi làm,và luôn thầm cảm ơn chàng đã giúp nàng có đủ tự tin để tiến thẳng
về phía trước.
Nàng trở lại với công
việc. Một cộng tác viên gửi một bài báo viết về chuyện anh đã đi khắp Ailen để
tìm xem ở đâu bán bia tươi rẻ nhất. bài báo khá thú vị, vẫn còn một khoảng
trống phía dưới bài báo này và công việc của nàng là phải lấp đầy khoảng trống
đó. Nàng lật nhanh các số điện thoại cần liên lạc và chợt nảy ra một ý tưởng.
Holly nhấc điện thoại lên và quay số.
- Quán Hogan xin nghe
- Xin chào, làm ơn cho
tôi gặp Daniel Connolly
- Xin đợi một lát
Một bài Greensleeves lại
vang lên. Holly bật máy sang chế độ loa ngoài và ngả người trên ghế lắng nghe
trong khi đợi.
- Vâng, tôi nghe đây
- Daniel phải không?
- Vâng.
- Chào anh, Holly đây.
- Mọi chuyện thế nào
rồi, Holly?
- Cảm ơn anh, rất tốt,
còn anh?
- Cũng rất tốt, không có
gì để phàn nàn.
- Tôi còn nhớ có lần anh
nói là anh muốn quảng cáo cho câu lạc bộ Diva đúng không?
- À...ờ đúng vậy.
- Tốt quá, vậy thì anh
có muốn đặt một mẩu quảng cáo ở tạp chí Thời Đại Mới không?
- Có phải cô đang làm ở
đó không?
- Vâng, tôi mới nhận
việc ba tuần nay.
- Văn phòng của tờ tạp
chí này cũng ở gần quán Hogan, đúng không? Tôi vẫn thường thấy cô đi ngang qua
đây mà không thèm ghé vào. – Anh trêu Holly. – Sao chúng ta không gặp nhau vào
giờ ăn trưa nhỉ?
- Ôi, mọi người ở đây
toàn ăn trưa tại bàn làm việc thôi. – Holly giải thích.
- Thế thì chán chết.
- Anh thấy chuyện quảng
cáo thế nào?
- Vâng, chắc chắn rồi,
hay lắm.
- Vậy được, tôi sẽ cho
đăng mẩu quảng cáo này vào số xuất bản tháng 11. Anh có muốn đăng đinh kì hàng
tháng không?
- Cô có thể cho tôi biết
chi phí quảng cáo bao nhiêu không? – Anh cười
Holly đưa tay lên nhẩm
tính rồi trả lời Daniel.
- Ừm. - Anh nói. - để
tôi suy nghĩ thêm đã, nhưng số tháng 11 thì chắc chắn rồi.
- Ồ, vậy thì hay quá!
Anh sẽ trở thành triệu phú sau khi tờ tạp chí này được phát hành cho mà xem.
- Cũng hy vọng là thế. -
Daniel cười. - Nhân tiện, tuần tới chúng tôi có một bữa tiệc giới thiệu một
loại rượu mới. Tôi có thể mời cô được không?
- Vâng, rất hân hạnh.
Thế loại rượu mới này của các anh tên là gì?
- Blue Rock. Nó đang rất
thịnh hành trong giới trẻ các nước Châu Mỹ. Mùi vị của nó sẽ rất tuyệt. Hôm đó
sẽ miễn phí cả đấy. Tôi sẽ đãi tất cả mọi người đến quán.
- Chao, nghe hoành tráng
quá nhỉ. - Holly cười rồi ghi lại ngày giờ tổ chức buổi tiệc. – hay lắm, xong
việc tôi đến ngay.
- Vậy thì cô phải nhớ
mang theo bộ đồ tắm trước khi đi làm đấy.
- Mang theo cái gì cơ?
- Đồ tắm. – Anh cười
lớn. – Chủ đề của buổi tiệc là bãi biển.
- Nhưng đang là mùa thu
cơ mà, anh có nhầm không đấy?
- Không phải ý tưởng của
tôi đâu. Khẩu hiệu lần này là: “Blue Rock, loại rượu mới làm ấm áp mùa đông”
- Chà chà! Nghe hay đấy
nhỉ! Thôi được rồi, cảm ơn Daniel. Hãy suy nghĩ xem anh muốn quảng cáo cho câu
lạc bộ Diva như thế nào rồi gọi cho tôi nhé.
- Được, tôi sẽ gọi.
Holly chạy ngay sang
phòng Chris, nàng vừa có một ý tưởng. Chỉ cách đây ba tuần, nàng vừa ngồi vào
chiếc ghế này để phỏng vấn xin việc, giờ nàng lại ở đây đưa cho ông chủ mới của
mình một ý tưởng. Thật khôi hài khi cuộc sống lại thay đổi nhanh đến thế. Nhưng
cuối cùng nàng cũng đã học được cách để thay đổi cuộc sống.
- Nào, cô nói đi, tôi
nghe đây. – Ông Chris đưa tây nâng ặp kính tròn nhìn Holly chờ đợi.
- À, có lẽ ông biết quán
Hogan ở góc bên phải gần tòa nhà này chứ?
Chris gật đầu.
- Tôi vừa nói chuyện với
người chủ quán ở đó và anh ấy sẽ đặt chúng ta quảng cáo cho câu lạc bộ của anh
ấy. Anh ấy bao rằng tối thứ ba tuần tới, quán sẽ tổ chức một bữa tiệc giới
thiệu một loại rượu mới tên là Blue Rock. Phông nền của nó là bãi biển, các
nhân viên sẽ trong trang phục áo tắm và moi thứ sẽ được trang hoàng như trên
bãi biển vậy.
- Vào mùa thu ư? – ông
nhướn mày hỏi
- Vâng, khẩu hiệu của họ
là “thức uống làm ấm mùa đông”
- Nghe hay đấy!
- Tôi nghĩ buổi tiệc này
cũng rất đáng quan tâm. Tôi biết là chúng ta phải đưa ý kiến này ra để thảo
luận, nhưng nếu đợi đến lúc ấy thì tôi e sẽ muộn mất.
- Tôi hiểu, đó là một ý
kiến hay, Holly. Tôi sẽ cho người đến đó.
Holly mỉm cười và đứng
dậy.
- À, nhân tiện tôi muốn
hỏi, ông đã có người dọn dẹp lại khu vườn chưa ạ?
Chris chau mày:
- Đã có khoảng mười
người đến rồi và họ đòi những sáu nghìn đô la.
- Như thế thì nhiều quá.
- Phải, nhưng đó là 1
khu vườn rộng, có rất nhiều việc phải làm.
- Thế người ta đòi giá
rẻ nhất là bao nhiêu.
- 5 nghìn rưỡi đô la. Mà
có chuyện gì à?
- Nếu ông không ngại,
anh trai tôi sẽ làm việc này với giá chỉ 5 nghìn rưỡi đô. – Holly thăm dò.
- Vậy ư? Anh ấy làm việc
tốt chứ?
- Ông còn nhớ tôi từng
nói rằng khu vườn của tôi là một hku rừng rậm không? Giưof thì nó không còn như
vậy nữa. Anh ấy đã làm tất cả. Chỉ có điều anh ấy chỉ làm một mình nên có lẽ sẽ
hơi lâu.
- Không sao, tôi không
quan trọng chuyện lâu hay mau. Cô có danh thiếp của anh ấy không?
- À... vâng. Xin ông đợi
một lát, tôi sẽ đi lấy ngay đây.
Holly về phòng, lấy một
mảnh giấy cứng với màu sắc khá ấn tượng, in tên và số điện thoại của Richard
lên rồi cắt thành một tấm thiếp nhỏ hình chữ nhật.
- Tốt lắm. - Chris nói
khi đọc tấm thiếp. – Tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay đây.
- Ồ, tôi cho là hôm nay
anh ấy bận, nếu được ông có thể để thư thư cho anh ấy sang tuần sau không?
- Được, vậy thì cảm ơn
cô, Holly.
Khi nàng vừa bước ra
cửa, Chris nói với theo:
- mà này, kĩ năng viết
lách của cô thế nào nhỉ?
- À, chắc là tôi phải
mua thêm máy quyển từ điển chuyên ngành báo chí.
Tôi muốn cô lo việc viết
bài báo cho buổi khai trương ấy, cô nghĩ sao?
- Daniel, tôi cần anh
giúp.
- Tôi biết cô đang cần
tôi giúp, nhưng tôi không đủ tieu chuẩn đâu. – Daniel cười lớn trong ống nghe.
- Không, nghiêm túc đấy.
Tôi vừa đề cập đến buổi khai trương với ông tổng biên tập và ông ấy muốn tôi
viết bài này.
- Ồ, tuyệt quá.
- Không, không tuyệt
đâu. Ông ấy muốn tôi viết về buổi chiêu đãi của quán Hogan.
- Đó là 1 tin tốt đấy
chứ Holly.
- Nhưng tôi không viết
được. – Nàng hoảng hốt.
- Ồ, thật sao? Khi còn
đi học, đó là 1 trong những môn chính tôi phải học đấy.
- Ôi, Daniel, đừng có
đùa nữa…
- Được, được, thế cô
muốn tôi giúp thế nào?
- Tôi cần anh cung cấp
mọi thông tin về loại rượu này và về buổi chiêu đãi.
- Thế thì tại sao cô
không ghé qua đây 1 lát. Rồi tôi sẽ chở cô đi đâu đó ăn tối.
- Ồ, vậy thì cảm ơn anh
nhiều nhé, Daniel. – Nàng gác máy và thở phảo nhẹ nhõm.
Nhưng, chẳng phải nàng
vừa đồng ý hẹn hò với Daniel hay sao?
Holly liên tục nhìn lên
đồng hồ, cầu mong sao thời gian trôi chậm lại. nàng đang cảm thấy sợ khi phải
đến buổi ăn tối cùng Daniel.
Nàng và Daniel đã cùng
ra ngoài hàng trăm lần rồi, vậy thì tại saoo giờ nầng lại lo lắng nhỉ? Họ là
“hai người bạn cô đơn”, và cứ mỗi lần có ai đó tổ chức một bữa ăn tối cùng bạn
bè hay sắp xếp một buổi picnic, cả hai luôn được mời đến để làm bạn cùng nhau,
như thể là họ không thể nói chuyện với các cặp khác trong bàn vậy.
Nàng tắt máy tính, thu
dọn lại mọi thứ một cách chậm rãi, cứ như thể làm như vậy nàng sẽ khỏi phải đến
ăn tối cùng Daniel. Rồi nàng tự cốc vào đầu mình. “Chỉ là một bữa ăn tối nói
chuyện về công việc thôi mà.”
Holly ra ngoài và tim
đập liên hồi khi nhìn thấy Daniel đang đi qua đi lại chờ đợi. Lập thu, tiết
trời se lạnh. Nghe tiếng Holly gọi, Daniel giật mình quay lại, mái tóc màu nâu
sẩm của anh bị gió thổi bay lòa xòa trước mặt.
- Ồ, tôi thành thật xin
lỗi, Daniel. – Holly nghĩ ra một cái cớ. – Tôi bận họp đột xuất nên không thể
gọi cho anh.
- Đừng lo, tôi biết là
nó quan trọng mà. – Anh nhìn nàng mỉm cười, và nàng cảm thấy thật có lỗi với nụ
cười ấy. Đây là Daniel, một người bạn của nàng chứ không phải một ai khác mà
nàng cần phải tránh né.
- Bây giờ cô thích đi
đâu?
- Bên trong kia thì sao?
– Holly nói và nhìn vào quán cà phê nhỏ ở phía dưới tầng trệt của tòa nhà nơi
nàng làm việc.
Daniel khịt khịt mũi.
- Nếu cô không thấy
phiền thì chúng ta tìm chỗ nào tốt hơn vì tôi đang rất đói. Cả ngày hôm nay tôi
chưa ăn gì cả.
Họ cùng nhau đi bộ qua
hết quán này đến quán khác. Cuối cùng, anh đồng ý bước vào một nhà hàng Ý mà
Holly thì không thể nói không với anh. Một không gian yên tĩnh chỉ có vài cặp
nam nữ đang trò chuyện bên ngọn nến. Daniel hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu xanh
nước biển đậm, màu áo ấy càng làm đôi mắt xanh của anh nổi bật và long lanh hơn
trong ánh sáng lờ mờ của ngọn nến.
- Cô có thấy phiền không?
– Daniel cười khi anh bắt gặp ánh mắt Holly đang nhìn một cặp nam nữ âu yếm nắm
tay nhau ở bàn kế bên.
- Thật ra thì không, họ
làm tôi buồn.
Daniel dường như không
nghe nàng nói, anh đang mải đọc bản thực đơn.
Holly cố gắng nói chuyện
một cách dè dặt, và câu chuyện của họ chỉ xoay quanh buổi tiệc ở quán Hogan.
Còn Daniel thì rất chu đáo,, anh mang theo cả một xấp tài liệu để Holly tham
khảo trước khi bắt tay vào việc viết bài báo đầu tiên của mình. Anh còn đưa cho
Holly danh sách những người tham gia pha chế “Blue Rock” để nàng có thể nói chuyện
trực tiếp nếu cần thiết. Bây giờ, nàng không còn thấy lo lắng nhiều nữa. Nhưng
bụng nàng cứ cồn cào vì suốt cả buổi, nàng chỉ ăn được một ít rau mà thôi.
Nàng bước ra bên ngoài
cảm nhận cái không khí trong lành trong khi Daniel ở lại trả tiền.
Nàng bất thần sững người
và cố quay mặt đi nơi khác khi nhìn thấy một cặp lớn tuổi đi ngang qua, những
người nàng thực sự không muốn gặp mặt. Nàng cúi xuống vờ như đang cột lại dây
giày. Nàng long ngóng một lát rồi bất chợt nhận ra rằng hôm nay nàng đang mang một
đôi giày cao cổ kéo phec mơ tuya chứ không phải giày cột dây. Nàng vội vội vàng
vàng kéo ống quần xuống như thể đang chỉnh sửa lại cho phẳng phiu.
- Holly? Có phải con đó
không? – một giọng nói quen thuộc cất lên.
Nàng từ từ nhìn lên:
- Ồ, vâng ạ. – Nàng cố
tỏ ra tự nhiên trong khi hai chân đang khựng lại, căng thẳng.
- Con vẫn khỏe chứ? –
người phụ nữ ôm chầm lấy Holly. – Con làm gì mà đứng ngoài trời lạnh thế này?
Holly cầu mong sao
Daniel đứng bên trong lâu hơn chút nữa.
- Ồ... chỉ là con mới
ghé vào đây ăn chút gì đó. – Nàng run rẩy chỉ tay vào cửa hàng.
- Ồ, chúng ta cũng định
vào đó đây. – người đàn ông mỉm cười nói. – Thật tiếc là chúng ta không đến sớm
hơn để có thể dùng bữa cùng nhau.
- Vâng, vâng, thật là
tiếc… Thật ra thì… - Holly liếc nhìn cánh cửa nhà hàng lần nữa, nàng cầu mong
cánh cửa ấy đừng mở ra. Bỗng nàng im bặt.
- Cô đây rồi! – Daniel
nói khi anh vừa bước ra ngoài. – Tôi cứ ngỡ cô đã trốn tôi đi rồi chứ. – Anh
vòng tay quàng qua vai Holly một cách tự nhiên.
Holly cố nở một nụ cười
gượng gạo và quay sang hai ông bà nọ.
- Ồ, xin lỗi ông bà, tôi
không nhìn thấy. – Daniel mỉm cười và quay sang nhìn họ.
Họ nhìn anh trân trân.
- Ừm…Daniel, đây là ông
bà Judith – Harold, bố mẹ của Gerry.
Holly bấm kèn xe thật
to, nàng đang nổi giận. Nàng đang tự giận mình vì tối qua đã bị bắt gặp trong
một tình huống khó chịu như thế. Trong khi thực ra chuyện chẳng có gì là to tát
cả.
Tội nghiệp Daniel, nàng
nghĩ và cảm thấy buồn. Bố mẹ Gerry đã rất thô lỗ với anh, họ chẳng đáp lại câu
chào của Daniel và quay lưng đi thẳng, không buồn nhìn lại Holly một lần nào
nữa. Ôi, tại sao họ lại thấy nàng vào đúng cái lúc ấy cơ chứ? Sao họ không đến
thăm Holly vào bất kỳ ngày nào trong tuần để nhìn xem nàng đáng thương như thế
nào và đã sống với nỗi đau của người vợ trẻ góa chồng ra sao? Giờ đây, chắc họ
đang nghĩ cuộc sống của nàng phải tuyệt diệu lắm khi mà con trai của họ đã mất
đi. Nàng thấy giận dữ với ý nghĩ đó.
Nàng lấy điện thoại ra
và gọi cho Sharon vì biết chắc Sharon sẽ chia sẻ được cảm giác của nàng lúc
này.
- A lô?
- Chào John. Holly đây.
Cho em nói chuyện với Sharon đi!
- Xin lỗi, Holly. Cô ấy
đang ngủ. Anh sẽ đánh thức cô ấy dậy nếu em muốn nhưng thực ra cô ấy rất mệt…
- À, thôi. - Nàng cắt
ngang. – mai em gọi lại cho Sharon vậy.
- Có quan trọng lắm
không? – John lo lắng hỏi.
- Không. - Nàng khẽ nói.
- Không có gì quan trọng cả.
Nàng tắt máy và gọi ngay
cho Denise.
- A lô? – tiếng Denise
vẫn còn đang khúc khích.
- Chào cậu.
- Cậu vẫn ổn chứ? –
Denise lại cười. – Tom. Thôi đi nào! – Denise thì thầm, và Holly nhận ra rằng
nàng đã gọi không đúng lúc.
Nàng quyết định về nhà
bố mẹ nói chuyện với Ciara. Chắc Ciara sẽ làm nàng vui. Ngay khi dừng xe trước
nhà bố mẹ, Holly mới nhớ ra Ciara đã không còn ở đấy nữa. Bống dưng, Holly muốn
khóc. Một lần nữa, nàng lại chẳng có ai bên cạnh.
Cuối cùng, nàng cũng
quyết định bấm chuông và Declan ra mở cửa.
- Có chuyện gì xảy ra
với chị vậy? – Cậu em trai của nàng hỏi ngay.
- Không có gì. – Nàng trả
lời mà tủi thân đến phát khóc. – Mẹ đâu?
- Đang ở trong bếp với
bố và Richard.
- Ồ... vậy à? – Nàng cảm
thấy lạc lõng. – Thế sao hôm nay em ở nhà?
- Em đang xem lại những
gì đã quay được hôm nay.
- Có phải là bộ phim về
những người vô gia cư không?
- Vâng, chị có muốn xem
không?
- Có.
Nàng gật đầu và gieo
mình xuống ghế. Một vài phút xem phim của Declan, mắt Holly đã ướt đẫm. Nhưng,
lần đầu tiên, nàng khóc không phải cho chính nàng. Declan đã làm một cuộc phỏng
vấn rất hay với một người đàn ông sống lang thang trên những đường phố Dublin.
Nàng nhận ra rằng trong cuộc sống này, còn nhiều người rơi vào những cảnh ngộ
đáng thương hơn nàng rất nhiều. Rồi nàng nhận ra rằng chuyện của nàng với bố mẹ
Gerry dường như trở nên thật vớ vẩn, chẳng có gì đáng phải lo lắng, bận tâm.
- Ôi, Declan, thật là
tuyệt. – Nàng nói, khẽ đưa tay quệt nước mắt khi bộ phim kết thúc.
- Cảm ơn chị.
- Em không vui sao?
Cậu nhún vai:
- Thật khó có thể hạnh
phúc khi hàng ngày, trong cuộc sống này còn quá nhiều người phải sống khổ sở
như vậy… Cuộc sống của anh ta càng tồi tệ bao nhiêu thì bộ phim của em càng đượ
chú ý bấy nhiêu. Điều đó thật trớ trêu, có phải không chị?
Holly lắng nghe chăm
chú:
- Không, chị không đồng
ý, Declan. Chị cho rằng việc em làm ra một bộ phim như thế
Đã tạo được một sự thay
đổi cho người đàn ông ấy. Mọi người xem phim và nghe thấy những điều anh ta nói,
và rồi họ sẽ tìm cách giúp anh ta và những người khác có cùng hoàn cảnh, em ạ.
Declan lại nhún vai.
- Có thể, dù sao em cũng
đang định đi ngủ đây, em rất mệt.
Cậu cầm chiếc túi xách
đứng dậy, hôn lên trán Holly. Nàng thật sự xúc động. Cậu em trai bé bỏng của
nàng ngày nào giờ đã thực sự trưởng thành.
Đêm qua, nàng đã lấy ra
lá thư tháng 10 Gerry viết. Nàng sợ phải đối diện với cái ngày nàng không còn
được đọc thư Gerry nữa. Holly rút tấm thiếp nhỏ, một bông hoa khô rơi ra. Bông
hoa hướng dương nhỏ xíu với những cánh hoa mỏng tang, loài hoa mà nàng yêu
thích nhất. Nàng tự hỏi không biết bông hoa nhỏ này của Gerry mang ý nghĩa gì,
và nhận ra kèm theo bông hoa ấy là một chiếc túi nhỏ đựng những hạt hướng
dương. Gerry viết:
Một
bông hoa hướng dương dành tặng cho bông hoa hướng dương của anh, để thắp sáng
những ngày tháng mười ảm đạm và buồn tẻ. Và em hãy trồng thêm một ít trong vườn
nữa nhé, em hãy luôn tin tưởng rằng một mùa hè ấm áp đầy ánh nắng đang đợi em ở
phía trước.
Tái
bút: Anh yêu em…
Em
giúp anh gửi tấm thiếp này đến John nhé.
Holly nâng tấm thiếp thứ
hai lên và tiếp tục đọc những dòng chữ Gerry viết. Tự dưng, nước mắt nàng cứ ứa
ra giữa những tiếng nấc nghẹn ngào.
Gửi
John,
Mừng
sinh nhật lần thứ 32 của cậu,
Cậu
bắt đầu già thêm rồi đấy, bạn thân mến của tôi, nhưng mình hy vọng mình cậu sẽ
có thêm nhiều niềm vui và may mắn trong những lần sinh nhật tiếp theo. Nhớ giữ
gìn sức khỏe và hãy sống yêu đời, hãy chăm sóc Holly hộ mình nhé, và nhớ chăm
sóc cho Sharon tốt vào đấy nhé! Cậu là người đàn ông trưởng thành đích thực rồi
đấy!
Thân
mến,
Bạn
của cậu,
Gerry
Mình đã bảo với cậu là
mình sẽ giữ lời hứa mà…
John hẳn sẽ rất vui khi
nhận được tấm thiếp này. Cuộc sống của nàng đã thay đổi rất nhiều trong những
tháng qua. Công việc làm cho cuộc sống của nàng tốt hơn và nàng cảm thấy tự hào
về chính mình. Nàng thích cái cảm giác hài lòng mà nàng có mỗi buổi chiều khi
nàng tắt chiếc máy vi tính và rời khỏi phòng làm việc. Gerry đã giúp nàng can
đảm hơn; Gerry đã khuyến khích và tại động lực cho nàng tìm một công việc, điều
đó còn có ý nghĩa hơn rất nhiều cho cuộc đời của nàng so với việc Gerry gửi cho
nàng một số tiền lớn.
Nàng lau nước mắt và
đứng dậy đi vào bếp.
Bố mẹ nàng và anh trai
Richard đang ngồi uống trà.
- Ồ, chào con gái. – Mẹ
nàng nói với giọng rất đỗi vui mừng. bà hôn lên má Holly. – mẹ không biết là
con đến.
- Con đến đây đã được
một lúc. Con vừa xem phim của Declan xong.
- Rất hay, phải không
con?
Holly gật đầu và cùng
ngồi vào bàn với mọi người.
- Anh đã tìm được việc
làm nào chưa, Richard?
Richard buồn bã lắc đầu.
- Em đã tìm được một
công việc rồi đấy.
Richard có vẻ hồ nghi,
không hiểu Holly muốn nói gì.
- Phải, anh biết là em
đã tìm được việc làm rồi mà.
- Không, Richard. - Nàng
mỉm cười. - Ý em là em đã tìm được một công việc cho anh cơ.
- Em bảo sao?
- Anh nghe thấy rồi đấy.
– Nàng cười phấn khích. – ông chủ của em sẽ gọi cho anh vào thứ hai này.
Sắc mặt anh thay đổi
hẳn:
- Ôi, Holly, em thật tốt
nhưng nói thật anh không có hứng thú với chuyện quảng cáo đâu. Sở thích của anh
là nghiên cứu khoa học thôi mà.
- Và làm vườn nữa.
- Phải, anh cũng thích
làm vườn. – Anh có vẻ bối rối.
- Đó chính là lý do ông
chủ em sẽ gọi cho anh, để bảo anh làm việc trong khu vườn của ông ấy. Em bảo
với ông ấy rằng anh sẽ làm tất cả các công việc trong vườn với giá năm nghìn
đô, em nghĩ anh sẽ đồng ý. – Nàng mỉm cười trong khi Richard há hốc miệng kinh
ngạc.
Anh hầu như không nói
được lời nào, vì thế Holly tiếp tục:
- Và đây là danh thiếp
của anh.- Nàng nói và trao cho anh số danh thiếp mà nàng đã in.
Bỗng nhiên Richard nhảy
cẫng lên, kéo Holly lại. Hai anh em cùng nhau nhảy vòng quanh nhà bếp.
Post a Comment