Căn phòng im phăng phắc.
Năm cô gái nhìn chăm chú lên màn hình với trạng thái đề phòng. Holly nín thở,
nàng đang căng thẳng tự hỏi không biết tiếp theo là cảnh tượng kinh khủng gì
nữa đây. Họ đã không còn nhớ được điều gì về chuyện đã xảy ra hôm đó. Sự thật
làm nàng sợ hãi. Không hiểu, họ đã say đến mức nào. Holly quan sát các bạn đang
ngồi gần bên. Tất cả đều đang rất căng thẳng. Holly hi vọng mọi người không đi
quá xa.
Một cái tựa mới xuất
hiện trên màn hình, ‘Hành trình vào thành phố’, và cảnh các cô gái tranh nhau
leo vào 1 chiếc taxi. Cứ nhìn thì biết là tất cả đã say. Holly thấy choáng
váng, nàng cứ nghĩ lẽ ra nàng phải đứng đắn hơn nhiều.
“Ôi,
Nick”, Holly ngồi trên chiếc ghế bên cạnh rên rỉ với người tài xế, “Hôm nay tôi
tròn 30 đấy, anh tin được không?”
Chiếc máy quay phim
chiếu sát vào mặt Holly. Nàng co rúm người lại khi nhìn thấy hình ảnh của chính
mình. Nàng đã quá say, và nhìn thật buồn.
“
Nhưng tôi sẽ phải làm gì đây, Nick?”, nàng tiếp tục than vãn. “Tôi đã 30! Tôi
nói với anh điều đó chưa nhỉ?”, nàng hỏi, khẽ nghiêng đầu về phía người tài xế.
Declan tiếp tục để máy
quay về hướng Holly khi nàng im lặng tựa đầu vào cửa xe. Nàng không thể cố mạnh
mẽ hơn. Trông nàng thật cô đơn. Nàng không thích thế. Nàng bối rối nhìn quanh
căn phòng và bắt gặp cái nhìn của Daniel. Anh nhìn nàng với ánh mắt khích lệ.
Nàng đáp lại bằng nụ cười không mấy nhiệt tình và quay lại với màn hình.
“Nào,
các bạn. Đêm nay chúng ta sẽ đến Boudoir và sẽ không một ai có thể ngăn
chúng ta vào trong, và chúng ta sẽ làm cho những tên bảo vệ ngốc nghếch kia
biết rằng họ không phải là người sở hữu nơi này”, nói rồi, nàng cứ thế tiến vào
câu lạc bộ, trên những bước đi xiêu vẹo. Các cô gái reo hò theo sau Holly.
Hai
nhân viên bảo vệ hộp đêm Boudoir lắc đầu nói: ”Đêm nay thì không được đâu, các
cô gái, xin lỗi”. “Nhưng anh không hiểu”, Denise bình tĩnh nói, “Anh không
biết chúng tôi là ai sao?”
“Không”, cả hai gã đàn ông lạnh lùng
nói, tỏ vẻ không quan
tâm.
“Hừ!”.
Denise chống nạnh chỉ tay vào Holly, “Đây là ờ...là... Công nương Holly hết
sức, hết sức nổi tiếng… đến từ gia đình trong hoàng gia của… đất nước Phần
Lan”.
Holly nhíu mày nhìn
Denise .
Cả khán phòng cười
nghiêng ngả.
- Không ai có thể viết
được một kịch bản hay hơn thế này. – tiếng ai đó bình luận.
“Ồ,
thế cô ấy đến từ gia đình hoàng gia sao?” gã bảo vệ có ria mép ngu ngơ hỏi.
“Chính
xác”, Denise nói với vẻ hết sức nghiêm túc.
“Phần
lan có gia đình hoàng gia nào không Paul?” gã quay sang hỏi người đồng
nghiệp của mình.
“Tôi không nghĩ là có, đội trưởng”
Holly
sửa lại chiếc mũ trên đầu và đưa tay lên vẫy vẫy hai gã bảo vệ theo kiểu chào
của những người thuộc hoàng tộc.
“Các
anh thấy đấy”, Denise nói, vẻ rất hài lòng với cung cách của Holly , “Các anh
sẽ phải chịu trách nhiệm nếu các anh không để cô ấy vào”.
“Giả
sử chúng tôi có muốn cho cô ấy vào thì cô cũng không được vào”, gã ria mép lên
tiếng rồi nhích sang một bên nhường bước cho những người đang xếp hang đằng sau
các cô gái bước vào.
“Ồ,
không, không…”, Denise phản đối dữ dội, “Anh không hiểu gì cả. Tôi là … thị nữ
của cô ấy và tôi phải luôn ở bên cạnh cô ấy”.
“Vậy
thì chắc cô không phiền đứng đợi ngoài này cho đến khi cô ấy ra”, gã bảo vệ tên
paul cười nói.
Tom, Jack và John bắt
đầu cười lớn thành tiếng, còn Denise càng lúc càng bối rối hơn.
Cuối
cùng, Holly tiến lại gần nói: “Ồ, ta phải uống thứ gì đó. Ta đang chết khát
đây”
Paul
và gã ria mép khịt khịt mũi cố nghiêm mặt không phản ứng.
“Không,
thành thật mà nói, các cô gái. Các cô cần có một thẻ thành viên”.
“Nhưng
tôi là một thành viên, của hoàng tộc!” Holly nghiêm nghị nói, “Bọn ngươi hãy
cút đi!”, Holly ra lệnh.
Denise
nhanh chóng chen ngang: “Thành thật mà nói, Công nương đây và tôi sẽ không gây
ra chuyện gì đâu. Hãy cho chúng tôi vào chỉ để uống chút gì đó thôi”, Denise
nài nỉ.
Gã
ria mép nhìn chằm chằm vào hai cô gái rồi hẵng giọng: “Thôi được rồi, hãy vào
đi”.
“Chúa
phù hộ cho ông”, Holly nói, làm dấu thánh giá khi đi ngang qua họ.
“Cô
ta là ai, một công nương hay một linh mục?”, gã tên Paul cười to khi Holly bước
vào bên trong.
“Cô
ta mất trí rồi, tên ria mép cười to nói”, “nhưng đó là lý do chính đáng nhất
tôi từng được nghe trong suốt những năm làm ở đây”, và hai tên cùng cười. Họ
cùng chỉnh đốn tư thế khi Ciara cùng đoàn quay phim tiến vào cửa.
“Không
vấn đề gì khi đoàn làm phim của chúng tôi vào chứ”, Ciara nói một cách đầy tự
tin bằng một giọng Úc đặc sệt.
“Xin
đợi chúng tôi vào trong hỏi ý kiến người quản lý đã”, Paul quay lưng nói vào bộ
đàm... “Vâng, không có vấn đề gì, xin mời vào trong”.
“Xin
chào mọi người, chúc một buổi tối vui vẻ! Chào mừng các bạn đã đến với bản tin
lúc nửa đêm của chúng tôi. Tôi là Sharon McCarthy…”, Sharon đứng trước máy quay
với một chai rượu trong tay – lúc này đang được dung như một chiếc micro.
Declan đặt nghiêng camera để trông Sharon giống một phát thanh viên hơn.
“Hôm
nay là lần sinh nhật thứ 30 của công nương Holly đến từ Phần Lan. Công nương và
nữ tì của cô ấy đã chính thức được phép ra vào Boudoir, nơi lui tới thường
xuyên của những người nổi tiếng. Cũng có mặt ở đây là cô ca sĩ nhạc rock trẻ
trung Ciara và đoàn làm phim của cô ấy…”
Cảnh quay lại tiếp tục
và lần này, máy quay tập trung vào hình ảnh các cô gái trước gương trong phòng
vệ sinh. Từ khe hở ngoài cửa phòng, Declan đưa máy quay thẳng vào trong, mọi
người có thể nhìn thấy Sharon và Denise đang ở trong phòng.
“Holly
đâu rồi?” Sharon hỏi
“Không
biết nữa. lần cuối cùng mình nhìn thấy cô ấy là trên sàn nhảy”, Denise nói.
“Ôi...
tội nghiệp nữ hoàng sàn nhảy của chúng ta quá”, Sharon làm bộ buồn bã nói,”Mình
hy vọng đêm nay cô ấy tìm được anh chàng nào đó ngoài kia để bớt cô đơn”.
“ừ”,
Denise đồng ý, “Đi nào, hãy cùng tìm cho cô ấy một chàng trai đi nào,”Cô nói
thêm rồi cất đồ trang điểm vào giỏ.
Khi
Sharon và Denise đi khỏi, cánh cửa phòng bên cạnh mở và Holly bước ra.
Nụ cười trên môi Holly
lập tức biến mất khi nhìn thấy hình ảnh mình.
Từ khe cửa, Declan có
thể quay được rất rõ gương mặt của Holly qua gương; mắt nàng đỏ ngầu vì khóc
nhiều.
Holly
lấy khăn giấy lau mặt rồi ngắm lại gương mặt thảm hại của mình trong gương.
Được một lát, nàng hít một hơi thật sâu, mở cửa bước ra và đi xuống cầu thang.
Holly không nhớ là mình
đã khóc bao nhiêu lâu vào ngày hôm đó – thật ra, Holly nghĩ nàng đã không như
vậy.
Máy quay theo chân 3
nhân viên bảo vệ khi bọn họ đi loanh quanh câu lạc bộ để tìm kiếm các cô gái.
Có lẽ họ đã biết được sự thật.
Cuối cùng thì Ciara cũng
bị lột chiếc mặt nạ ca sĩ nhạc rock. Cả hội bị những tên lực sĩ to khỏe đẩy ra
khỏi câu lạc bộ.
Cảnh “Hành trình về nhà”
, các cô gái cũng lại tranh nhau chen chúc trong một chiếc taxi. Nhưng lúc này
cái không khí nào nhiệt ban đầu đã biến mất. Họ tựa người vào nhau, người thì
nói liên hồi, người thì gục đầu ngủ ngon lành.
Camera chuyển hướng tập
trung sang Holly , nàng vẫn ngồi trên chiếc ghế cạnh tài xế. Không nói một lời,
nàng dựa đầu vào ghế, đăm chiêu nhìn vào màn đêm phía trước. Sau một đêm vui
chơi mặc sức, giờ là lúc nàng phải trở về căn nhà trống trải. Chẳng có ai đợi
nàng.
Cảnh quay cuối cùng kết
thúc. Holly cố len mình ra khỏi đám đông, như thể muốn chạy trốn khỏi ánh đèn
phòng chiếu đã được bật lên sang lóa. Nàng bực mình vì Declan .
Declan đã làm nàng thấy
rất xấu hổ. Nhưng công bằng mà nói, cậu ấy đã quay rất tốt và biên tập lại một
cách rất công phu. Nếu như đó là câu chuyện về một ai khác, không phải là Holly
, thì nó xứng đáng được nhận giải nhất. Bộ phim sẽ không làm nàng cảm thấy
phiền chút nào nếu Declan không chớp lấy những giây phút đau khổ mà nàng cố
chôn giấu.
Nàng khóc. Những giọt
nước mắt mặn nóng lăn dài xuống gò má. Nàng như nhìn thấy được cái cảm giác của
chính mình lúc đó, lạc lỏng và cô đơn. Nàng khóc cho nàng, khóc cho Gerry .
Những giọt nước mắt làm nàng nhói đau. Nàng không muốn bị bỏ rơi lần nữa, nàng
không muốn mọi người nhìn thấy nỗi cô đơn của mình. Nàng chỉ muốn Gerry quay
về. Nàng không quan tâm liệu khi chàng quay về, Hai người có lại cãi nhau, giận
nhau mỗi ngày nữa hay không; nàng không cần biết liệu rằng họ có lại mất nhau
lần nữa hay không. Nàng chỉ cần có Gerry bên cạnh.
Có tiếng bước chân sau
lưng nàng.
Daniel lay nhẹ vai nàng.
Cuối cùng, sau khi cảm
thấy nguôi ngoai, Holly quay lại.
- Xin lỗi. – Nàng hít
một hơi, đưa ống tay áo lên lau nước mắt.
- Không cần phải xin lỗi
tôi đâu. – Anh nói, nhẹ nhàng kéo tay nàng xuống và đưa cho nàng một chiếc
khăn.
Nàng ngồi đó im lặng, cố
trấn tĩnh mình.
- Nếu cô buồn vì bộ phim
ấy thì không cần phải thế đâu. – Anh nói, ngồi xuống đối diện Holly .
- Vâng, đúng thế. – Nàng
gật đầu.
- Thật mà. – Anh thuyết
phục. – Tôi nghĩ nó rất sinh động. Cô đã có một buổi tối rất vui.
- Đáng tiếc đó không
phải là những gì tôi cảm thấy.- Nàng buồn bã đáp.
- Có lẽ đó không phải là
những điều cô cảm thấy, nhưng Declan không cố tạp trung vào cảm xúc của cô đâu,
Holly .
- Anh không cần phải an
ủi tôi đâu. – Holly thấy xấu hổ vì bỗng dưng đi tâm sự với một người hoàn toàn
xa lạ.
- Không phải tôi đang cố
gắng an ủi cô, tôi chỉ nói sự thật. Không ai khác ngoài cô chú ý đến điều đang
làm cô phiền muộn. Tôi không thấy điều gì hết, và người khác cũng thế thôi.
Holly cảm thấy khá hơn
đôi chút.
- Anh có chắc thế không?
- Tôi chắc chắn như thế
mà. – Daniel mỉm cười.
- Các bạn của tôi vẫn ổn
cả đấy chứ? – Holly hỏi, hy vọng rằng chỉ có mỗi mình nàng là ngớ ngẩn như thế.
có tiếng cười rộ lên ở
phía bên trong.
- Họ vẫn ổn, như cô thấy
đấy. – Anh gật đầu hướng về phía trước. – Ciara tỏ ra rất vui, đến nỗi mọi
người nghĩ cô ấy sắp thành ngôi sao ca nhạc thật sự. Sharon thì mãi không nhịn
được cười. Jack thì hơi giận Abbey một chút vì đã nôn suốt trên đường về…
Holly cười một mình.
- Cô thấy đấy, không ai
nhìn thấy nỗi buồn của cô đâu.
- Cảm ơn Daniel! – Nàng hít
một hơi thật sâu và mỉm cười với anh.
Holly bước vào phòng
trong tiếng xôn xao cười nói. Tất cả các ngọn đèn đã sáng trở lại và moi người
đang ngồi quanh bàn trò chuyện vui vẻ. Holly đến ngồi bên mẹ. Elizabeth vòng
tay ôm con gái và hôn nhẹ lên má Holly .
- Vậy là mọi thứ vẫn ổn
chứ? – Declan hỏi Holly, cậu sợ rằng mình đã làm gì đó khiến chị gái buồn.
Holly liếc nhìn Declan .
- Em nghĩ là chị thích
chứ, Hol? – Cậu hỏi với vẻ lo lắng.
- Chị sẽ rất thích nếu
chị biết trước là em định làm gì. – Holly đáp trả.
- Nhưng em muốn tạo một
bất ngờ. – Cậu nói một cách thành thật.
- Chị ghét sự bất ngờ.
- Đó là một bài học cho
con đấy, con trai. – Frank cảnh báo Declan. – Con không nên lảng vảng quay phim
mọi người mà không cho họ biết con đang định làm gì. Như thế là bất hợp pháp
đấy.
- Tôi cược là người ta
không hề biết chuyện này khi họ chọn Declan để trao giải. - Elizabeth tỏ ý đồng
tình với chồng.
- Không, nếu như em đối
xử tốt với chị trong thời gian tới. – Holly vuốt vuôt mái tóc vẻ đắc ý.
Post a Comment